Old school Swatch Watches
Bên cạnh Thiên Đường – Quản Ngai (18+)

Bên cạnh Thiên Đường – Quản Ngai (18+)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325261

Bình chọn: 9.5.00/10/526 lượt.

Kiên cường không để nước mắt chảy nữa.

Giấu nước mắt vào trong tim.

Giấu tình cảm đi.

Giấu người yêu vào một khóc khuất trong lòng.

Khắc lên một bức tường đất: Lông Mi của anh.

Rồi lặng lẽ bỏ đi.

###

Sau đó tôi bắt đầu lưu lạc.

Núi tuyết. Đồng cỏ. Suối nước. Thành cổ. Thôn làng. Sông băng. Rừng sâu.

Tôi đi tất cả những nơi mà tôi muốn đi, làm tất cả những chuyện tôi muốn làm, hỏi han tất cả những người có thể hỏi han, chỉ để tìm được Lông Mi, chỉ vì muốn cùng em chia sẻ chung một số phận.

###

Tôi bắt đầu thích kể chuyện.

Cho dù ngồi ở đâu, cho dù bên cạnh là ai, cho dù có hay không có người nghe, tôi đều ngồi bệt xuống đất, hoặc là tắm nắng dưới ánh mặt trời của cao nguyên Tây Tạng, hoặc là đối diện với dòng nước cuộn chảy, hoặc dựa lưng vào ngọn núi tuyết hùng vĩ, hoặc ở trong những quán trà quán bar này nọ, tôi đều đốt một điếu thuốc, mỉm cười, lẩm bẩm kể câu chuyện của chính mình.

– Có một người thường hay đánh mất đồ.

Đây là mở đầu của câu chuyện.

– Mất cái gì ?

Thỉnh thoảng lại có người hiếu kỳ chêm vào một câu.

– Mất sách, mất ví tiền, mất chứng minh thư, mất chìa khóa, mất cả người yêu.

– Sau đó thì sao ?

– Đi tìm kiếm khắp nơi.

– Đơn giản vậy thôi sao ?

– Đơn giản thế thôi.

– Sớm đã biết như vậy, sao từ đầu không biết trân trọng ?

Tôi không tìm được lời nào để đáp lại, nước mắt chảy dài.

Cứ để nước mắt rơi trong ánh mắt giễu cợt của mọi người.

###

Một ngày của nửa năm sau.

Tôi trở lại thành phố mà từ nơi ấy mình đã ra đi.

Bởi vì đó là tiết Thanh Minh.

Tôi đến thăm mộ Bì Tử.

Lấy ra ba hộp xì gà, xếp trước bia mộ theo số tuổi của cậu ta, rồi lấy bình whiskey nhỏ, bên trong có thứ rượu Vodka mà cậu ta ưa thích, cứ uống một ngụm thì đổ xuống trước một một chút, cứ thế lặp đi lặp lại. Tôi ngồi hết cả buổi chiều, nhớ lại những chuyện đã qua, ngâm nga những bài hát Bì Tử thích nghe. Muốn rơi chút nước mắt, hi vọng trong lòng sẽ dễ chịu hơn phần nào, chỉ tiếc là lại không thành công.

Đột nhiên nhận ra thành phố này đã không còn gì để lưu luyến nữa.

Nó đã không thuộc về tôi, tôi cũng không cần phải tiếp tục thuộc về nó.

Dường như có một không gian khác đang đợi chờ tôi phía trước.

Tôi không ở đây lâu, không gặp ai hết, đem bán hết nhà cửa, thứ nào cần thiết thì đóng bao gửi đi, thứ nào quý giá mà không gửi đi được thì bán sạch, còn đồ nào không quý thì đem tặng cho những người lang thang ở đầu phố. Tôi mang theo cây tiên nhân cầu Kim Hổ, con chó con, và tất cả những gì Lông Mi để lại, từ đây vĩnh biệt thành phố đau thương này.

Đến Tiểu Trung Điện, tôi mua được một mảnh đất với giá khá rẻ.

Vị trí rất tuyệt. Xa xa là núi tuyết, một dòng sông nhỏ lững lờ chảy qua, đồng cỏ rộng mênh mông bát ngát.

Một người bạn ở Lệ Giang giúp tôi làm thiết kế, tìm cả một đội thợ xây đáng tin cậy. Tôi không xây nhà kiểu người Tạng, mà xây một ngôi nhà ba tầng theo phong cách Texas. Ngôi nhà gỗ nhỏ rất đặc biệt, nổi bật lên giữa đồng cỏ rộng lớn. Nếu từ Lệ Giang đi xe đến Hương Cách Lý La, đi qua Tiểu Trung Điện, chỉ cần để ý quan sát dưới chân núi tuyết là sẽ thấy ngay.

Đó là nhà tôi.

Cũng là nhà của Lông Mi.

Chỉ vì em đã từng nói, muốn xây một ngôi nhà gỗ dưới chân núi tuyết, lặng lẽ sống cả một đời.

Người chỉ có một cuộc đời.

Cuộc đời này, cho dù không thể ở bên Lông Mi, cũng phải ở bên giấc mộng của em.

Huống hồ ở đây, tôi càng dễ tìm được em.

###

Tôi tập cho mình thức dậy đúng giờ, tắm nước lạnh, làm cơn sáng rồi ăn chung với Nivola.

Ăn xong, tôi dẫn Nivola đi chạy bộ trên đồng, dọc đường có rất nhiều hoa, lúc trở về tôi cũng hái một ít cắm vào bình, rồi ra ngoài cuốc đất trồng rau, tưới nước chăm bón.

Buổi sáng tôi còn tập cả leo núi nữa. Tôi gia nhập vào một câu lạc bộ leo núi nghiệp dư, dự định tìm một ngày nào đó sẽ leo lên đỉnh núi Mai Lý. Còn ngọn núi thần Karakorum kia thì đương nhiên là không dám mơ. Cho dù có cái khả năng ấy, tôi cũng chẳng làm. Thế giới hiếm hoi lắm mới có một nơi chưa đặt dấu chân người, giữ lại cũng là một chuyện rất có ý nghĩa. Dù sao thì chân người và thần trong lòng người dân Tạng cũng bẩn hơn rất nhiều.

Ăn xong bữa trưa, tôi lại lên sang thượng tắm nắng rồi ngủ trưa, ngủ dậy thì dẫn Nivola đi làm nông. Thứ gì có thể tự túc tự cấp được thì tôi đều cố hết sức để tự làm. Tôi trồng rất nhiều rau và cả một giàn nho lớn. Cuộc đời là một vòng tròn, bao nhiêu sở thích hồi nhỏ giờ lại trỗi dậy. Thậm chí tôi còn mua cả hai con bò Tây Tạng để thả nuôi. Càng lúc tôi càng cảm nhận được lạc thú khi giao tiếp với động vật và thực vật, một lạc thú lớn lao mà trước nay con người luôn bỏ lỡ.

Những lúc khác thì tôi đọc sách. Khoảng thời gian đó tôi đã đọc hết cả Whitman, Kafka, Nhị Thập Tứ Sử, thậm chí cả Kinh Coran nữa, dường như những tác giả ấy đang cùng tôi trả qua những ngày tháng cô đơn này vậy. Thậm chí tôi còn bắt đầu nghiên cứu Tạng Kinh, bắt đầu tôn trọng tôn giáo, tôn trọng thứ sức mạnh thần bí mà tôn giáo tạo ra, tôn trọng thứ sức mạnh khiến cả trăm ngàn người phải phủ phục đầu bái lạy. Trên trái đất này, trước mắt chỉ có tôn giáo là làm được điều đó,