
trên đó, rồi thở dài, đưa cho tôi, nói:
– Có một cô gái đợi anh ở đây rất lâu, ngày nào cũng ngồi từ sáng sớm đến khi mặt trời tắt nắng, lặng lẽ chờ đợi.
Giọng nói dường như trách móc tôi gì đó, rồi lại thấy vẻ mặt ảm đạm của tôi, không biết nên nói gì nữa, đành lắc đầu thửo dài bước đi.
Tôi tìm một góc yên tĩnh. Trên phong bì có ghi ngày tháng, khoảng chừng nửa năm về trước.
Cẩn thận mở ra. Bút tích của Lông Mi.
Thế nhưng không dám xem.
Quay đầu lại nhìn ngọn núi tuyết ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau, cố kìm chế không để tim đập quá mạnh, hai tay nâng lên, chăm chú đọc:
Em mệt rồi. Mệt lắm.
Muốn dựa vào bờ vai anh.
Muốn nghe anh hát “Những bông hoa ấy”.
Thường nghĩ đến ngôi nhà nhỏ trên núi tuyết kia.
Cái đêm ấm áp đó.
Chỉ cuộc hẹn này.
Lấy hết dũng khí, lặng lẽ chờ đợi, thử cho anh một cơ hội cuối cùng.
Đáng tiếc anh lại không đến.
Dường như anh không hề trân trọng cơ hội này.
Đành phải ra đi, tiếp tục lưu lãng.
Có người nói sai lầm lớn nhất của con người, chính là năm lần bẩy lượt tha thứ sai lầm cho đối phương.
Em sợ sẽ phải đối mặt với anh một lần nữa, sẽ phải sai lầm lần nữa.
Em có thể hiểu em, nhưng em không thể nào hiểu anh.
Em hận thời gian, hận món nợ mà thời gian đã nợ chúng ta.
Em hận cuộc đời, hận cuộc đời đã đẩy chúng ta vào cảnh khốn khổ mới chịu dừng tay.
Nhưng đến cuối cùng thì em vẫn không chiến thắng được nó.
Chúng ta vốn có thể thắng, nhưng chúng ta đã thua.
Để tất cả kết thúc một cách bình lặng đi.
Em như một đứa trẻ lang thang, anh nhặt được em về, rồi lại đánh mất em.
Đừng tìm em nữa.
Có thể anh sẽ tìm thấy em, nhưng anh không thể tìm thấy chính anh.
Em vốn muốn đem tinh thần mình gửi gắm cho anh, giờ đành tiếp tục ký thác cho trời xanh kia vậy.
Còn thể xác ? Lưu lạc nơi nào ? Lên Thiên Đường ? Xuống Địa Ngục ?
Đi đâu cũng không quan trọng.
Anh nhớ giữ gìn.
Em đã xem mặt trời mọc ở di chỉ Cổ Cách.
Trát Ba nói đúng lắm, tất cả ý nghĩa của cuộc sống đều chất chứa ở đó.
Em cũng nhìn thấy ý nghĩa của chúng ta ở đó.
Vì thế nên em đã khóc.
Đọc xong thư, hát Những bông hoa ấy cho em được không ?
Không ngờ lại đúng như lời hát …
Chúng ta là vậy đấy, mỗi người một chân trời.
Tôi hát Những bông hoa ấy, hát Vincent, hát Ấm áp.
Tôi ngồi một mình cất cao tiếng hát vì Lông Mi, cho đến khi cổ họng rát bỏng, không hát ra tiếng được nữa.
Nước mắt lã chã chảy xuống, làm ướt đẫm bức thư đã từng ướt đẫm nước mắt Lông Mi của tôi.
Hai tay run run, cẩn thận gấp bức thư lạ, cho vào túi áo gần lồng ngực nhất, rồi lau khô nước mắt, bước ra ngoài với nụ cười trên môi.
Trở lại con phố dài.
Đi vào dòng người chen chúc.
Để được đắm chìm trong ráng chiều.
Để chiều tà sửa ấm tôi.
Không hối hận, cũng không hi vọng.
Đi đến bên cạnh Lông Mi của tôi.
31
Tôi đợi mấy tháng liền ở quán café nhỏ đấy.
Tất nhiên là không đợi được Lông Mi.
Khoảng thời gian ấy có đến Cổ Cách một lần.
Đó là một buổi chiều nắng vàng rực rỡ. Tôi đứng đó ngẩn ngơ, ngắm mặt trời lặn, kích động đến nỗi không nói nên lời, đầu óc trống rỗng.
Tôi cứ nhìn thế thật lâu. Phảng phất như tôi đã biến thành di chỉ, còn Cổ cách thì trở thành khách tham quan.
Hoàng hôn xuống, những bức tường đổ nát tắm trong một màu đỏ rực như máu.
Phảng phất như nơi đây không phải do bàn tay con người tạo nên, mà là một phần của vỏ trái đất, từ khi địa cầu sinh ra đã có ở đó rồi.
Cảm giác giống như Ankor và Herculaneum vậy.
Herculaneum đã bị núi lửa Vesuvio nhấn chìm, còn Cổ Cách thì bị thời gian chôn lấp, lại càng thê lương hơn gấp bội.
Tôi tìm một bức tường đất vững chãi, đào một lỗ nhỏ. Lấy mảnh xương của Trát Ba ra, hôn lên một cái, rồi nhét vào trong đó, lấp đất lại.
Ngẩng đầu, trên trời cao xanh thẳm, vài cánh chim ưng đang giương cánh tung bay.
Đó có phải là Trát Ba không ?
Tôi ngước mắt lên theo ánh mặt trời, nheo nheo mắt nhìn, lòng hạnh phúc thầm hỏi.
Ngồi mãi ở Cổ Cách.
Trời xanh. Tịch dương. Hoang sơn. Gió lạnh. Chim ưng. Kiệt tác của tự nhiên vĩ đại.
Huyết dịch trong người như sôi trào, cảm khái vô vàn.
Không nghĩ đến thời gian dài ngắn.
Thùng gỗ đựng được bao nhiêu nước quyết định bởi miếng gỗ ngắn nhất.
Thời gian cũng vậy: dù dài hay ngắn, cuối cùng rồi cũng trở thành ngắn hết cả.
Tỷ như: di chỉ Cổ Cách đây sẽ tiếp tục tồn tại thêm ngàn vạn năm nữa, còn tôi nhiều lắm cũng chỉ sống thêm được năm mươi năm. Thời gian tồn tại của di chỉ Cổ Cách “dài” so với thời gian tồn tại của chúng ta “ngắn” … nhưng một khi chúng ta chết đi, thì “di chỉ Cổ Cách” của chúng ta cũng theo đó mà chết đi. Tất cả những thứ “dài” và “ngắn” trên hành tinh này đã gần tiếp nhau ở tầng ý nghĩa đó.
###
Chợt nhớ đến câu nói của Lông Mi, nếu có ngày em biến mất, liệu anh có vừa khóc vừa gào thét, chống gậy đi khắp nơi tìm em, tìm đến khi nào mái tóc kia cũng bạc trắng hay không ?
Thì ra, mỗi đôi tình nhân đều có một số mệnh.
Số mệnh này bị trời cao trên kia nắm giữ, không thể thương lượng, không thể lùi bước.
Có lẽ kết cục này, chính là số mệnh của tôi và Lông Mi ?
Chợt bừng tỉnh, nước mắt trào ra chảy dài trên má.