
lai Nhật và Trung Quốc.
Cô gái có vẻ bất mãn sửa lại.
Chúng tôi nói chuyện về núi tuyết Mai Lý, cả ngọn núi thần trong lòng người dân tộc Tạng, núi Karakorum.
Cô gái nói với tôi bằng một thứ tiếng Trung lơ lớ, núi Karakorum là núi tuyết vẫn chưa bị con người chinh phục. Từ khi trái đất được sinh ra, nó vẫn cô đơn đứng ở đó, không ai leo lên nổi, vẫn chưa có ai dẫm chân lên đỉnh núi để tạo ra cái gọi là huyền thoại sống cả, chính vì thế mà nó lại càng thêm huyền ảo và thần bí.
Khi nói đến chuyện đoàn leo núi người Nhật gặp nạn, nét mặt cô gái có vẻ rất buồn, nói đó đúng là một ngọn núi thần khiến người ta vừa kính vừa sợ. Người dân địa phương nói xưa nay không ai có thể sống sót trở về, nhưng người Nhật không tin, kết quả là tất cả đều gặp nạn.
Lò lửa trong phòng cháy bừng bừng, tỏa ra hơi ấm nồng nàn.
Thỉnh thoảng lại có một khoảnh khắc như vậy, tất cả đều im lặng, ánh lửa bập bùng chiếu hồng gương mặt từng người một, núi tuyết lờ mờ bên ngoài cửa sổ …
Tôi và cô gái cùng bước ra khỏi quán. Cô nói ngày mai sẽ đi Đức Khâm. Tôi ngạc nhiên hỏi không phải tuyết đã bít kín đường rồi hay sao.
Cô gái giơ một ngón tay lên nói:
– Tuyết chỉ bịt kín đường của những kẻ nhát gan thôi.
Tôi liền nắm lấy vai cô, chân thành khuyên giải: “Cho dù cô là người Nhật hay người Trung Quốc, tôi cũng không hi vọng cô gặp chuyện gì nguy hiểm. Tuyết đã bịt kín mọi con đường rồi, để hôm khác đi.
Cô gái cụp mắt xuống, tuyệt vọng nhìn tôi, rồi cười buồn nói:
– Biết chứ. Nhưng ngày mai tôi nhất định phải đi ! Bởi vì ngày mai là ngày giỗ của anh ấy. Anh ấy là thành viên của đoàn leo núi tử nạn ở núi Karakorum đó. Tôi tới đây là để tìm anh ấy, tôi nhất định phải tìm được ! Ngày mai, đối với anh ấy, với tôi, với ngọn núi Karakorum mà chúng tôi sùng bái đều rất đặc biệt !
Cô gái vừa nói vừa khóc.
Tôi ngây người, rồi khe khẽ ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên vai như để an ủi.
Một cô gái nước ngoài vượt qua ngàn dặm đến kiếm người yêu, một người chết ? Mạo hiểm cả mạng sống của mình chỉ vì một ngày kỷ niệm ?
Tôi đột nhiên cảm thấy hổ thẹn vô cùng, nhưng quyết tâm tìm kiếm Lông Mi cũng càng thêm kiên định.
###
Một buổi sáng sớm tôi nhận được tin tuyết đã ngưng rơi, có thể tiếp tục lên đường.
Sau một chặng đường dài đi qua thế giới tuyết trắng xóa, cuối cùng tôi cũng đến được Đức Khâm. Tôi chọn một khách sạn ở gần Phi Lai Tự, đối diên với núi tuyết Mai Lý. Rất nhiều người đang ở đây đợi xem núi Karakorum, nghe nói ngọn núi này đã bị mây che phủ nhiều tuần. Hỏi thăm mọi người về Lông Mi, nhưng không có tin tức gì. Tôi lại hỏi về cô gái người Nhật kia, cũng không có tin tức.
Đi lang thang trong Phi Lai Tự, đứng lại rất lâu trước một bức Hộ pháp kim cương đồ, lặng lẽ khấn cầu thay Lông Mi.
Sáng sớm tự dưng không ngủ được, như có ai đó gọi dậy vậy.
Tôi mặc quần áo, xuống giường ra tựa vào ngoài hành lang, tựa vào lan can nhìn về phía rặng Karakorum vẫn bị mây mù bao phủ. Núi Mai Lý như một tấm gương lớn, đột nhiên nhìn thấy trong đó một tôi khác.
Tôi trong quá khứ, sớm đã không còn là “tôi mà tôi muốn trở thành”, ngược lại biến thành “tôi bị khát vọng nhấn chìm” – không tự do, tuy rằng nhìn bề ngoài thì có vẻ tự do. Lúc nào cũng muốn tìm đủ mọi cách để thỏa mãn ham muốn, mất đi “quyền tự do chọn lựa ham muốn” . Phóng túng quá đỗi, đổi lại chỉ là một sự tù túng không hơn không kém.
###
Vừa ăn cơm sáng, tôi vừa thương lượng với một nhóm du lịch ba lô cùng đi Tây Tạng, tôi có xe họ có tiền, định đến La Sa. Cả đoàn người lên đường trong nhịp điệu vui vẻ của bài ca Cao nguyên Thanh Tạng, lửa nhiệt tình dâng cao ngùn ngụt. Chúng tôi đi qua Mang Khang, Bát Túc, Ba Mật, Bát Nhất Trấn, Công Bố Giang Đạt, vượt bao dặm trường gian khó cuối cùng cũng đến được La Sa. Như thỏa thuận từ trước, vừa đến La Sa tất cả đã tỏa đi tìm Lông Mi giúp tôi, có người phụ trách Bố Đạt Lạp Cung, có người phụ trách Đại Chiêu Tự, phố Bát Giác, cuối cùng hẹn nhau gặp mặt tại phố Bát Giác.
Tôi đến ĐạiC hiêu Tự tìm một lượt, chăm chú quan sát từng người đi lễ, nhưng cũng không thấy bóng em đâu. Hoàng hôn buông xuống, làm Lưu Kim Điện trong Đại Chiêu Tự sáng bừng lên, một dòng người đang xếp hàng đi vào, tay lần chuỗi hạt, miệng không những lẩm nhẩm tụng niệm, để lại những chiếc bóng dài.
Trở về quán nhỏ ven đường trên phố Bát Giác, những người khác cũng không có thu hoạch gì. Để tỏ lòng cảm ơn, tôi mời cả bọn ăn một bữa thịt bò với bánh. Ăn xong, họ lên phố đi dạo, còn tôi thì không có tâm trạng đi chơi, bèn ngồi một mình uống trà sữa, mệt mỏi ngồi ngây ra trên thảm. Ngồi mãi cũng chán, tôi leo lên lầu hai, trên tường treo đủ thứ tranh khác nhau.
Đột nhiên phát hiện ra bức Mẹ của Lông Mi.
Tôi hầu như không dám tin vào mắt mình nữa.
Nước mắt trào ra. Gắng sức tự khống chế mình.
Tôi chạy đi tìm chủ quán.
Tôi quá đỗi kích động, răng sít lại, lắp ba lắp bắp yêu cầu mua bức tranh. Chủ quán nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, rồi nói tác giả dặn không được bán. Sau đó anh ta lại hỏi tôi tên họ là gì. Trả lời xong, anh ta liền lấy ra một phong thư, đối chiếu với tên họ