
làm cho một người phải cam tâm tình nguyện cúi đầu. Vì vậy tôn giáo rất đáng được coi trọng.
Nghĩ nhiều cũng mệt, tôi ôm đàn lên tầng ba, nhìn ngọn núi tuyết nổi bật giữa màn đêm, đàn vài bài, thở dài trước cuộc đời, và lại nhớ đến Lông Mi.
###
Cuộc sống của tôi quá khác biệt so với người dân trong vùng, nên làm họ rất hiếu kỳ, thậm chí là có cả địch ý: một người Hán xa lạ dẫn theo một con chó nhỏ, chẳng hiểu sao lại mò đến đây, dựng nên một căn nhà quái dị, sống kiểu quái dị, tách biệt với thế giới bên ngoài, hoàn toàn không có điểm gì tương đồng với cách sống của họ hết.
Thái độ thù địch đó cứ tăng dần tăng dần, cho đến khi xảy ra một chuyện.
Một đêm, tôi đang chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên có người gõ cửa. Ra mở, thì ra là một đôi vợ chồng người Tạng. Trên tay người vợ ôm một đứa trẻ, người chồng dùng thứ tiếng Hán lơ lớ của mình nói đứa bé đang bị sốt, không tìm được xe, họ nghe nói tôi có một chiếc xe hơi, muốn nhờ đưa đứa bé lên huyện cấp cứu.Tôi vội vàng lái xe đưa họ đến bệnh viện. Lúc đi cả hai vợ chồng đều không kịp mang tiền, tôi bèn ứng ra trả trước, còn nằm trên ghế dài bên ngoài bệnh viện, đợi họ truyền nước cho đứa trẻ xong thì đưa cả hai trở về.
Hai vợ chồng này vì thế mà rất cảm kích tôi, thường hay đến chơi, mang cho tôi một ít đặc sản trong vùng. Tôi cũng tặng lại họ một ít xì gà. Vậy là gặp ai họ cũng nói:
– Anh chàng người Hán mới đến đó hay lắm.
Có lúc hai vợ chồng còn dẫn cả mấy người bạn đến chỗ tôi, mỗi lần thế tôi lại lấy xì gà, whiskey ra chiêu đãi họ, mời họ nghe The Beatles, xem vô số các đĩa phim mà tôi thu thập được. Họ có vẻ rất thích, cứ rỗi là đến chơi, về sau thì thành nghiện, có việc hay không có việc cũng đều đến hết.
Sau rồi nhà tôi như biến luôn thành một quán rượu nhỏ. Cứ đến chập tối là mấy anh chàng người Tạng lại rủ nhau: “đến chỗ Quản Ngai uống rượu tây, hút thuốc lá tây, xem đàn bà tây”, có người đến chỉ để hút xì gà uống whiskey, có người thì nghe những thứ âm nhạc kỳ lạ và đầy mới mẻ với họ, có người chỉ thích nằm dài xem đĩa, thậm chí còn có người học ghita với tôi nữa. Mọi người đến nhiều lần, cuối cùng cũng thấy ngại, bèn theo giá mà trả tiền. Tôi nghĩ cũng được, bằng không sớm muộn gì mình cũng phá sản.
Trên quang đường từ Lệ Giang đến Hương Cách Lý La, không có cái khách sạn nào ra hồn, càng không cần nói đến quán bar.
Căn nhà gỗ của tôi cách mặt đường không xa lắm, khách du lịch ba lô đi bộ qua, thấy có ánh đèn, có người, có tiếng nhạc, tưởng là khách sạn bèn đi vào luôn. Tôi sống ở đây nên cũng chịu ảnh hưởng của người dân ở đây, ai ai cũng được tiếp đãi rất nhiệt tình, lúc nào phòng khách trên tầng hai cũng chuẩn bị sẵn sàng. Có lẽ là căn nhà đậm chất quán bar miền Tây này và những người dân Tạng ăn mặc kiểu truyền thống, không khí hoàn toàn thoải mái đã khiến họ cảm thấy vừa mới mẻ vừa cảm động, dường như đã tìm được một nơi để tâm hồn mệt mỏi của họ được nghỉ ngơi.
Tôi chỉ tiếp đãi họ như khách chứ không thu bất cứ khoản phí nào. Về sau người càng lúc càng nhiều, ăn uống đều do tôi bao hết, mọi người thấy ngại, đều chủ động trả tiền. Tôi không nhận, hò liền nhét vào cái túi trên áo của Nivola. Chỉ cần có người trả tiền, là lại nghe tiếng gọi Nivola ra.
Một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhiều khách du lịch ba lô thích kể lại hành trình của mình lên mạng, làm chỗ của tôi mỗi lúc một nổi tiếng. Mới đầu thì chỉ có người thuận đường ghé qua ngồi chơi, về sau thì chỉ cần đi Hương Cách Lý La là họ đều rẽ qua chỗ tôi. Cuối cùng thì cho dù không đi Hương Cách Lý La họ cũng tìm tới chỗ tôi. Rất nhiều đoàn làm phim tới đây xin quay ngoại cảnh, nhưng tôi đều từ chối, ngoại trừ hai lần có hai đoàn làm phim độc lập tới quay những bộ phim có chất lượng cao tương tự như phim Himalaya thì tôi đồng ý.
Trong nội địa bùng phát dịch SARS, rất nhiều người nhàn rỗi đều dồn cả về miền Tây này du lịch, khách sạn kiêm quán bar nhỏ của tôi chật cứng những người là người, hôm nào cũng người đến hỏi thăm xem có còn phòng không. Cuối cùng tôi đành mở rộng quy mô, tầng dưới làm thành quán bar kiểu thôn dã miền Tây, tầng hai là quán ăn, tầng ba là phòng nghỉ. Tôi nhờ hai vợ chồng người Tạng kia tới giúp một tay. Người chồng tên là Tang Đạt, chuyên phụ trách nhập hàng, vợ anh ta phụ trách tiếp khách. Về sau đông quá, tôi bèn mời luôn cả cha mẹ Tang Đạt đến phụ trách nhà bếp, tầng hai biến thành quán ăn kiểu Tạng chính cống, thành ra càng được hoan nghênh gấp bội.
Thời gian trôi đi như tên bắn.
Lông Mi vẫn biệt vô âm tín, giống như một đại lục Alantis đã biến mất không để lại chút dấu vết gì vậy.
Có điều lâu dần rồi tôi cũng quen với những ngày tháng sống một mình. Để giết thời gian, tôi tiếp tục viết sách, định tặng nó cho Lông Mi, ngoài ra tôi còn kiên trì viết nhật ký, ghi lại những chuyện xảy ra hàng ngày theo hình thức đối thoại. Có tâm sự gì, là tôi lại kể cho Lông Mi nghe thông qua cuốn nhật ký, sau đó bắt trước giọng của em để trả lời, sau đó tôi lại trả lời đáp lại, cứ như hai người ngày nào cũng ở bên nhau vậy.
Chỉ cần có quán rượu, là sẽ có vô