Disneyland 1972 Love the old s
Bên cạnh Thiên Đường – Quản Ngai (18+)

Bên cạnh Thiên Đường – Quản Ngai (18+)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325335

Bình chọn: 8.5.00/10/533 lượt.

mệt mỏi, rừng sâu lại như biết trước mà cho tôi một khoảng đất trống. Tôi sẽ dừng lại, dựng lều đốt lửa. Hàng đêm, tôi sẽ ngồi bên ngoài túp lều nhỏ, ngắm nhìn mặt trăng. Mặt trăng của vùng cao nguyên Tây Nam lúc nào cũng trong sáng như vậy, trong sáng đến nỗi làm người ta cảm động, nhiều lúc tôi nhìn đến xuất thần, chợt lo lắng vầng trăng ấy sẽ rơi xuống. Không đủ thức ăn, tôi học được cách tìm kiếm thức ăn trong rừng. Tôi thích nhất là một thứ cỏ có tên Thố Thố Thảo, hồi nhỏ hay dùng để cho thỏ ăn, bên trong có rất nhiều nước ngọt như sữa. Trong rừng có rất nhiều thỏ hoang, chúng đều là bạn tốt của tôi. Tôi rất thích ngắm nhìn chúng vui vẻ chạy đuổi chung quanh mình, đôi bên đều thấy rất an toàn và thỏa mãn.

Tôi bắt đầu thấy hàm ơn những người dân mộc mạc giản dị.

Mấy lần bị sốt cao giữa vùng hoang vắng bên người lại không mang thuốc, đành cố nhịn đau, tiếp tục lên đường. Mỗi lần như vậy, bên đường lại xuất hiện một căn nhà gỗ nhỏ, bên trong sẽ có mấy người Khang Ba hiền lành lương thiện. Họ sẽ nhiệt tình đỡ tôi vào, đốt lò than lên, đun nước sôi, cho tôi uống thứ thuốc đặc biệt của dân tộc mình. Họ sẽ chạy đi chạy lại, lo lo lắng lắng, như sợ tôi sẽ có chuyện gì. Vẻ mặt âu lo của họ luôn khiến tôi rơi nước mắt. Tôi lại nhớ đến Lông Mi, nghĩ đến những lúc em rơi vào hoàn cảnh giống mình, không biết có ai chăm sóc an ủi em không ?

Tôi bắt đầu cảm tạ sự cô độc.

Cô độc là một thứ sức mạnh. Một thứ sức mạnh vĩ đại và bao la. Chỉ có hoàn toàn chìm đắm trong cô độc, ta mới thấu hiểu được thêm nhiều chân lý. Tôi cứ ngồi trước vô lăng, mấy tiếng đồng hồ liên tục không đổi tư thế, chỉ có mắt là hoạt động, cô độc tiến lên phía trước, cô độc suy nghĩ, cô độc kiếm tìm. Tôi cô độc, nhưng không cô đơn, bởi vì trong lòng tôi có tình yêu.

Tôi bắt đầu cảm tạ âm nhạc.

Tôi cảm tạ Hứa Nguy, DIDO, RICE, The Beatles, Bob Marley, Bach và Mozart. Cám ơn họ đã luôn ở bên tôi, an ủi tinh thần tôi, cùng tôi trải qua năm tháng, giúp lòng tin của tôi thêm kiên cường vững chắc, lòng tin để tiếp tục sống, lòng tin vào cuộc tìm kiếm dài đằng đẵng này.

Tôi bắt đầu hàm ơn “chính tôi”

Tuy rằng tôi vẫn còn chưa hoàn toàn cảm nhận được cái “tôi” ấy.

###

Không tìm được Lông Mi ở vùng giáp ranh giữa hai tỉnh Xuyên, Điền.

Cuối cùng lại đến huyện Hương Cách Lý La.

Khi đến Tiểu Trung Điện, tự nhiên vĩ đại đã cho tôi một niềm vui bất ngờ.

Xe đi qua Quá Hổ Khiêu, chạy vòng quanh núi, lên đỉnh núi phủ tuyết. Vừa rẽ ngoặt một cái, tầm nhìn đột nhiên mở rộng vô bờ, phía trước hiện ra một đồng cỏ rộng mênh mông. Đồng cỏ nằm giữa hai rặng núi, toàn bộ là một màu vàng ấm áp, điểm xuyết bằng một vài bụi cây thấp lè tè, một đàn trâu đen đang ung dung tản bộ, một hồ nước nhỏ trong vắt, mấy ngôi nhà kiểu dân tộc Tạng, thậm chí còn nghe được cả tiếng chuông treo trước cửa kêu đinh đinh đang đang.

Tất cả đều yên bình đến lạ thường.

Phảng phất như lúc tôi đi qua, Thượng Đế đột nhiên đưa ngón tay lên miệng “suỵt” một tiếng rồi nói: “Đừng bao giờ quấy nhiễu sự yên bình của nơi này.”

Dừng xe ngồi trên bãi cỏ, hứng ngọn gió lành lạnh, nghe nhạc, lòng không nén nổi cảm xúc trào dâng.

Đột nhiên nhớ ra Lông Mi đã từng nói muốn xây một ngôi nhà gỗ dưới chân núi tuyết, sống lặng lẽ đến hết đời.

Quyết tâm phải thực hiện giấc mơ đó bằng được.

Giấc mơ của em, cũng là giấc mơ của tôi.

Sau một chặng đường dài, cuối cùng cũng đến huyện thành Hương Cách Lý La.

Tôi đi thăm thành cổ trước. Nơi đây vẫn còn hoang sơ, du khách rất ít, khách sạn cũng không nhiều, tìm khắp một lượt cũng không thấy Lông Mi đâu, bèn dự định đi Đức Khâm, có thể em đang ở đó ngắm núi tuyết Mai Lý cũng nên. Nhưng đường đi đã bị tuyết lớn bít kín, không thể đi tiếp, tôi đành kiếm tạm một khách sạn chui vào. Đêm xuống, lại chui vào quán bar, gọi một tách trà phổ nhĩ, nhìn khách du lịch nói chuyện, quan sát trang trí trong quán, nghĩ về Lông Mi, lặng lẽ ngồi đến khi nào mệt thì đứng dậy về khách sạn.

Tôi không về phòng luôn mà lại vào quán bar trong khách sạn. Số người cũng vừa phải, ồn ào nhưng ấm áp. Tôi ngồi ngây ra một lúc trong ấy rồi gọi một tách trà sữa để đổi khẩu vị. Ông chủ ăn mặc kiểu người Tạng đổ cho tôi một bát đầy thứ trà sữa kỳ lạ của họ. Tôi nhấp thử một ngụm nhỏ, mùi vị cũng không tệ lắm, nhưng cũng chẳng ngon lành gì. Góc quán có một đám người Tạng đang khoa tay múa chân nói chuyện gì đó. Bên quầy bar có vài người nước ngoài, hình như là đi Mai Lý để tập leo núi thì phải. Một người lớn tiếng chê bai người Nhật, hình như gần đây có một đội leo núi người Nhật đã gặp nạn thì phải.

– Ít nhất thì họ cũng có dũng khí để thử, các người có không ?

Lần theo giọng nói, thì ra là một cô gái ngồi sau cây cột lớn.

Mấy người nước ngoài nhún nhún vai, bật cười mấy tiếng rồi chuyển qua chủ đề khác.

Ông chủ gọi cô gái lại ngồi cạnh, nhiệt tình giới thiệu cho tôi, nói cô cũng muốn đi Mai Lý, nhưng bị tuyết cản đường, đợi ở đây đã nhiều ngày đến hôm nay chắc đã không chịu được nữa, nên tâm trạng không được tốt lắm. Mới lại cô ấy cũng là người Nhật nữa.

– Không đúng, tôi là con