
U Minh Trinh Thám
Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc
Thể loại: Truyện trinh thám
Lượt xem: 3212052
Bình chọn: 10.00/10/1205 lượt.
tên là Ngô Thanh Thanh, đã đi làm rồi. Mà nữsinh mang theo hơi thở thanh xuân kia, có cái tên trên mạng rất đặc thù. Là một nhóm các ký tự kỳ quái Trần Tự Lực xem mà không hiểu. Nghe nóinếu đổi thành tiếng Trung bình thường thì chính là ô mai đáng yêu. Nhưng mà cô bé này mới chỉ là học sinh trung học vừa tốt nghiệp mà thôi. Tênkhai sinh là Dương Nhan. Mà nữ sinh khó tiếp cận nhất thì có cái tên đơn giản hơn. Tên là A Trạch, rốt cuộc tên thật là gì thì Trần Tự Lực cũngkhông biết. Dù sao thì trong lúc giới thiệu, nữ sinh kia cũng chỉ lạnhlùng thốt lên hai chữ A Trạch, sau đó thì tựa như khối băng vậy, khôngnói thêm gì nữa. Ba người này kì thật đều có một điểm giống nhau, đó làđều rất tự tin đối với tướng mạo của mình. Cho nên hình ảnh chân dung ởtrên diễn đàn đều là dùng hình của mình. Dĩ nhiên là Trần Tự Lực dựa vào điểm này mới quyết định mời ba người tham gia vào hoạt động này. Haingười Ngô Thanh Thanh và Dương Nhan, một người trưởng thành, một ngườiđáng yêu, ở trên diễn đàn tự nhiên là rất được hoan nghênh. Còn A Trạch, tuy rằng bình thường ít nói chuyện, cho dù là viết bài thì cũng đềulạnh như băng. Nhưng mà do mấy năm gần đây đang thịnh hành kiểu này, cho nên A Trạch cũng được không ít người ủng hộ. Trần Tự Lực cảm thấy nhiều loại hình cũng là nhiều thêm một phần cơ hội, nên cũng mời A Trạch.
Hắn là người quản lý của cả diễn đàn, tự nhiên là có thể dễ dàng nắm đượcthông tin của mọi người. Trần Tự Lực nói toạc mồm mép mới có thể mờiđược Dương Nhân và Ngô Thanh Thanh tham gia. Dương Nhan thì còn hơi tốtmột chút, chỉ là một cô bé nhỏ nên dễ dàng bị đánh lừa. Còn Ngô ThanhThanh thì Trần Tự Lực phải cố gắng năm nỉ tới ba ngày mới có thể làmnàng cảm động. Còn A Trạch thì Trần Tự Lực có chút đau đầu. Cô bé ATrạch này, nói dễ nghe một chút thì chính là không thích nói chuyện,lạnh như băng. Nói khó nghe một chút thì chính là sinh ra đã khó gần.Trần Tự Lực vừa mói gửi một tin nhắn đi, không đến ba giây đồng hồ sauthì đã có hồi âm, chính là hai chữ không đi, một chút cơ hội cũng khôngcó. Trần Tự Lực liên tục thuyết phục vài ngày, A Trạch trả lời luôn luôn là hai chữ không đi. Trần Tự Lực cũng có chút hoài nghi, liệu có phảilà A Trạch để chế độ tự động trả lời hay không. Tuy rằng không còn cáchnào khác nhưng Trần Tự Lực cũng không bỏ cuộc, bày ra đủ lý do để có thể hấp dẫn A Trạch, ngay cả chính hắn cũng không biết là mình đã làm thếnào mà A Trạch lại đột nhiên thấy hứng thú, trả lời lại một chữ, đi.
Ba người đều đã thuyết phục được, buổi tối Trần Tự Lực nằm mơ cũng đềunghĩ đến ôm ba mỹ nhân trong lòng, hương thụ cuộc sống thần tiên. Đángtiếc, hiện thực tàn khốc lại phá vỡ giấc mộng của hắn.
Mỹ nhânthì đúng là mỹ nhân, nhưng mà còn cách mộng đẹp của hắn xa cả vạn dặm.Dương Nhan vừa nhìn thì liền biết đó là thuộc loại cô gái vừa lớn, thích làm nũng, bản tính của trẻ con vẫn còn trên người. Mà Ngô Thanh Thanhlại là tồn tại đáng sợ hơn. Nữ nhân này tùy tiện liếc mắt một cái làliền có thể để người ta cam tâm tình nguyện vì nàng mà vào sinh ra tử.Bản lĩnh đùa giỡn với suy nghĩ của đàn ông dương như đã tới mức xuấtthần nhập hóa. A Trạch thì vẫn là A Trạch, vẫn là cô bé lạnh như băng.Từ khi đoàn du lịch của Trần Tự Lực bắt đầu, mỗi lần đều không thể nóiqua ba câu đối với nàng. Mỗi lần hắn muốn nói chuyện gì với nàng đều bịnàng lạnh lùng cự tuyệt không một chút kỹ xảo.
Đoàn du lịch lần này, Trần Tự Lực đã được một cái giáo huấn. Càng là mỹ nhân thì lạicàng đáng sợ. Màu sắc sặc sõ thì đều là rắn độc, nữ nhân xinh đẹp thì so với rắn độc còn khủng bố hơn.
- Cuối cùng cũng tới.
Đitới một khách sạn đã sớm đặt trước. Trần Tự Lực gần như đã sắp chết rồi. Hắn ném mấy cái túi trên vai xuống, không để ý đến hình tượng ngồi xổm ở ven đường. Sức lực trong cơ thể gần như là đã hết sạch, hắn cũng bấtchấp biểu hiện trước mặt mỹ nữ.
- Làm sao mà lại đặt phòng ở loại địa phương này chứ?
Ngô Thanh Thanh nhìn khách sạn có chút cũ nát thì nhíu mày.
- Ngay cả một sao cũng không có, có thể cho người ở sao?
Khách sạn ở thị trấn phương nam này không lớn. Nói là khách sạn, kỳ thật chỉlà một cái nhà dân mà thôi. Căn nhà xây hơi lớn một chút, đã đem mấygian phòng bỏ không cải tạo lại thành phòng cho thuê.
- Đúng vậy, nơi này nhất định không có mạng inte, không thể lên mạng được, buổi tối tôi biết chơi cái gì đây.
Dương Nhan cũng ở một bên nói.
- Xin hai người, nơi này chẳng qua chỉ là một cái thị trấn nhỏ mà thôi, tôi biết đi đâu tìm khách sạn sa hoa cho các cô đây.
Trần Tự Lực có chút dở khóc dở cười.
- Khách sạn mấy sao cũng có, nhưng mà đều ở các thành phố lớn hoặc là các địa điểm du lịch. Là các cô nói cần tìm một địa phương im lặng tránhtiếng động ồn ào của thành phố mà.
- Quên đi, ở tạm một chút cũng được.
Ngô Thanh Thanh khoát tay.
- Ít nhất thì hoàn cản ở nơi này cũng không tệ lắm, có cầu nhỏ qua suối,im lặng vô cùng. Đã ở trong đô trị tràn đầy xi măng cốt thép trong thờigian quá dài rồi, ở trong này có lẽ sẽ thả lỏng được một chút.
- Như vậy tôi phải làm sao đây?
Dương Nhan vẫn còn có chút bất mãn.
- Vốn ta còn hẹn v