
U Minh Trinh Thám
Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc
Thể loại: Truyện trinh thám
Lượt xem: 3213723
Bình chọn: 8.5.00/10/1372 lượt.
hômnay trừ trừ việc bản thân mình đổ mồ hôi thối ra, thu hoạch gì cũngkhông có.
Vậy làm sao bây giờ? Chờ đi, tên kia không phải đã nói sẽ cho ta tin tức sao? Bọn họ gần đây không có nói láo, chúng ta đợi thôi.
Minh Diệu móc một điếu thuốc ra, bỏ vào trong miệng.
- Ngươi cũng nhìn thấy, cho dù ta không thả nữ quỷ kia đi, cũng khôngngăn được tên kia mang đi, còn không bằng thuận tiện ban ơn lấy lòng.
- Buổi tối hôm nay cái gì cũng không làm, thật chán muốn chết.
Diệp Tiểu Manh cau mày, vẻ mặt không tình nguyện.
- Một chút tiến triển cũng không có.
- Còn biện pháp nào nữa chứ, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy thôi.
Minh Diệu thở dài, nói:
- Xem ra phía trên nữ quỷ có người.
Diệp Tiểu Manh ngẩng đầu nhìn lên.
- Cũng giống như Tây Du Ký, yêu tinh có hậu đài đều được cứu đi, không có hậu đài thì bị đánh chết.
Minh Diệu cầm ba lô trong góc phòng, nói:
- Đi thôi, về nhà ngủ.
Kỳ thật về tới nhà, Diệp Tiểu Manh vẫn chưa rõ, trên trần nhà trống rỗng, làm gì có người nào chứ?
- Tên nam nhân kia, rốt cuộc là người nào, là bằng hữu của ngươi sao?
Trên đường về nhà, Diệp Tiểu Manh hỏi.
- Không tính là bạn bè, nhiều lắm cũng chỉ được tính là quen biết mà thôi.
Minh Diệu nghĩ lại, nói:
- Chỉ là gặp mặt một lần mà thôi, nhưng ấn tượng hơi sâu sắc một chút.
- Người mà ngươi quen biết đúng là rất kỳ quái.
Diệp Tiểu Manh nghiêm mặt lại, nói:
- Nhưng ta nghe các ngươi nói chuyện cảm thấy rất kỳ quái, càng nghe càng kỳ quái hơn, à tên kia làm gì mà ăn mặc đều là màu trắng, là người bánbột giặt sao?
- Không phải.
Minh Diệu lắc đầu.
- Chức nghiệp của hắn rất đặc thù, nếu như thật sự phân loại ra, xem như hướng dẫn du lịch đi.
- Hướng dẫn viên du lịch cũng tốt.
Sau khi Diệp Tiểu Manh nghe vậy liền khen tốt, nói:
- Nhất định đã từng đi qua rất nhiều nơi đi sao, ví dụ như Hồng Kông Disney vậy!
- Còn không có quên việc này a.
Minh Diệu nhìn Diệp Tiểu Manh. Diệp Tiểu Manh hừ một tiếng, ngó qua chỗ khác.
Diệp Tiểu Manh từ khi được nghỉ đã nhao nhao đòi Minh Diệu dẫn nàng đi HồngKông Disney, nhưng hắn cho tới bây giờ chưa có đáp ứng. Chỉ có hai chữ,không tiền, Diệp Tiểu Manh cũng không muốn đi theo Minh Diệu bắt quỷ,bởi vì nàng cảm thấy đi bắt quỷ còn quá sớm, nhưng Minh Diệu lại nói một câu:
- Sau khi kết thúc vụ án này sẽ có tiền dẫn ngươi đi Disney.
Diệp Tiểu Manh lúc này dù không cam lòng, nhưng vẫn đi theo hắn tới đây.
- Nếu như ngươi đã quen với hướng dẫn viên du lịch, chúng ta làm một tờđơn, đi ra ngoài chơi thì tìm hắn, chẳng phải sẽ tiết kiệm được chút ítsao.
Diệp Tiểu Manh đã bắt đầu tính toán tới chuyện sau khi kết thúc vụ án.
- Có thể tiết kiệm tiền, ta cũng không nhất định đi Hồng Kông, tìm một ít nơi có giá tiện nghi là được, ở trong nhà quá buồn bực.
- Tuy là hướng dẫn du lịch, nhưng con đường mà hắn phụ trách dẫn đi du lịch ngươi chắc chắn không muốn đi.
Minh Diệu nghe Diệp Tiểu Manh nói lời này, bật cười lớn, nói:
- Cho dù không lấy tiền ngươi cũng không đi.
- Làm sao lại như vậy?
Diệp Tiểu Manh nghiêng đầu qua hỏi.
- Chẳng lẽ hắn phụ trách hướng dẫn đi tới thành phố ma ở Hoa Đông sao, hay là căn nhà lầu sụp đổ thứ 6 ngày 13 ở Thượng Hải?
- Còn thảm hơn a.
Minh Diệu lắc đầu.
- Hoàng Tuyền Lộ Cầu Nại Hà, du lịch vĩnh viễn ở địa phủ, cam đoan ngươi sẽ được nhìn thấy Bỉ Ngạn Hoa, ngươi đi không?
- Ah, thì ra là Phong Đô ở Trùng Khánh à, vậy cũng được, ta không có ý kiến gì.
Diệp Tiểu Manh có chút thất vọng.
- Nhưng Trùng Khánh cũng có Ba Hạp và thành Bạch Đế, nghe nói cũng không tệ, có thể đi hay không?
- Ngươi ngu ngốc à, ai nói với ngươi hắn phụ trách hưỡng dẫn du lịch ở Trùng Khánh.
Minh Diệu liếc nàng.
- Ngươi không phải nói cái gì Hoàng Tuyền Lộ sao...
Nói đến đây, Diệp Tiểu Manh mới kịp phản ứng, quá sợ hãi.
- Ai nha, chẳng lẽ ngươi nói là..
- Phản ứng của ngươi quá chậm chạp!
Minh Diệu thò tay vỗ ót của Diệp Tiểu Manh một cái, không biết tại sao, Minh Diệu rất ưa thích bộ dáng ôm đầu quệt mồm của Diệp Tiểu Manh, càng nhìn càng muốn cười.
- Ngươi cho rằng một hướng dẫn viên du lịch bình thường thấy quỷ không có chút sợ hãi, còn ôm quỷ rời đi hay sao?
- Đau quá.
Diệp Tiểu Manh quệt mồm, hung dữ nhìn Minh Diệu.
- Người ta vốn không thông minh, ngươi lại vỗ đầu của ta, sẽ càng ngàycàng ngu đấy, nếu ta biến thành ngu ngốc, về già ai nuôi dưỡng ngươiđây.
- Không sợ.
Minh Diệu lắc lắc đầu, nói:
- Tìmmột nơi nông thôn sơn cùng thủy tận nào đó, bán ngươi cho người ta, tìmlão công cho ngươi, bản thân ta một mình, càng sống càng khỏe, không lonợ nần.
Diệp Tiểu Manh chu cái miệng đáng yêu nhìn Minh Diệu, nhăn mặt.
- Hắn ăn mặc một thân trang phục màu trắng, chẳng lẽ là Bạch Vô Thường trong truyền thuyết?
Diệp Tiểu Manh hỏi tiếp.
- Trước kia ta xem trên TV, Hắc Bạch Vô Thường không phải to lớn dọangười sao? Có dây xích và cái lưỡi rất dài nữa, vì cái gì ta nhìn hắncũng giống người bình thường thế?
- Không phải Bạch Vô Thường,cấp bậc của hắn cũng không cao như vậy. Hắn chỉ là quỷ sứ mà thôi, tínhtoán nhiều lắm cũng chỉ được xem là ủy viên được ủy nhiệm đi công tác mà