
ghệ thuật: Hựu Diệp.
Mắl tôi cay xè, đặt bó hoa sang bên cạnh, quay đầu nhìn Hạ Thụ đang bận rộn trong bếp.
Hôm nay...
Chúng tôi chỉ còn mỗi hôm nay thôi...
Tôi đứng lên rồi đi vào phòng bếp, nhìn Hạ Thụ đang chăm chú chuẩn bị bữa
trưa, đưa tay ra ôm chặt lấy anh từ sau lưng, áp mặt mình vào lưng anh.
- Hạ Thụ, để em ôm anh thêm một lát... - Tôi nói khẽ, cảm giác được sống
lưng anh thoáng cứng lại, một lúc lâu sau mới tự nhiên hơn.
Bàn tay anh nắm lấy tay tôi, giọng nói vọng tới:
- Tiểu Hựu, đừng ngốc nữa, anh đang nấu cơm. Sau này còn nhiều thời gian
để ôm anh mà. - Anh tách từng ngón tay tôi ra, bắt tôi ngồi xuống bàn
ăn, sau đó một mình bận rộn trong phòng bếp.
Không biết bao lâu
đă trôi qua, tôi nghe thấy tiếng nước, rồi Hạ Thụ bê từng đĩa thức ăn đi ra. Anh đặt thức ăn lên bàn, rồi lại quay vào phòng bếp.
Như thế mấy lần, anh làm một bàn đầy thức ăn. Nhìn anh đang từ từ ngồi xuống
trước mặt tôi, lúc này tôi mới cầm đũa, gắp một đũa thức ăn rất lớn bỏ
vào miệng rồi ăn cùng với cơm.
Mùi vị của những món ăn này vẫn kỳ quái như trước, hơn nữa có thể nói là càng lúc càng khó ăn hơn. Nhưng
tôi đã có thể cảm nhận được sự cố gắng của anh, anh đã không nhầm lẫn
giữa muối và đường nữa...
Tôi cúi đầu thấp xuống, chậm rãi ăn
từng miếng, mặc dù mùi vị không ngon lắm, nhưng không biết vì sao, khi
vào tới miệng tôi, nó lại trở thành những món ăn ngon không gì sánh nổi.
Nước mắt lại rơi xuống, rơi vào bát cơm nóng hổi.
Tôi hít hít mũi, không dám ngẩng đầu lên, sợ bị Hạ Thụ phát hiện mình đang
khóc. Tôi cố gắng che giấu tiếng nghẹn ngào trong họng, nói với anh:
- Hạ Thụ, anh sẽ khỏi nhanh thôi... - Nhanh thôi, anh sẽ làm được những
món ăn rất ngon... có thể thi tuyển đầu bếp ý chứ! - Nước mắt không
ngừng chảy vào miệng tôi, vị mặn chát của nó có gì đó nồng nồng như cà
phê...
- Tiểu Hựu, sao hôm nay em cứ kỳ lạ sao đó? Hạ Thụ không
biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh tôi, anh quỳ xuống nhìn tôi, khi nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt tôi, giọng nói trầm trầm lại vang
lên. - Sao lại khóc rồi.
- Không có, không có. - Thấy anh quỳ bên cạnh mình, tôi vội vàng quay mặt đi, dùng tay áo lau nước mắt, sau đó
quay lại nhìn anh, nhưng mắt tôi vẫn đau nhói.
Anh đưa tay chạm vào gương mặt còn ướt của tôi, bàn tay lạnh lẽo khiến tôi giật mình.
- Có phải xảy ra chuyện gì không?
Anh vừa hỏi xong, tim tôi đã thắt lại.
Chẳng nhẽ Dương Sinh đã nói cho anh rồi?
Lúc tôi còn đang thắc mắc trong lòng thì lại nghe thấy anh nói tiếp:
- Tiểu Hựu, nếu em không chịu nói thì anh cũng không ép em. Chỉ có điều
em phải nhớ, anh thà vĩnh viễn bị mất vị giác, cũng không muốn để em rời xa anh. - Không gì có thể quan trọng bằng em cả...
Lời nói của anh còn chua đứt, tôi đã nức nở không thành tiếng, dùng tay bịt chặt miệng.
Tôi nên nói với anh sự thực này như thế nào đây, cái sự thực tàn nhẫn...
Hạ Thụ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, dùng tay vỗ nhẹ lên lưng tôi, muốn giúp
tôi ngừng khóc. Anh lặng lẽ nhìn tôi, nhìn rất lâu rồi mới đặt lên trán
tôi một nụ hôn, giọng nói khàn khàn:
- Anh sẽ không để em rời xa anh đâu.
Căn phòng vẫn sáng như cũ, ánh đèn tỏa đều trên từng ngóc nghách. Chỉ có
điều không khí vĩnh viễn không thể vui như trước kia được nữa.
*
* *
Cuối cùng buổi hẹn hò của chúng tôi đã kết thúc trong nước mắt, rồi cũng
phải tới thời điểm làm phẫu thuật. Hôm nay lúc sáng sớm tỉnh dậy, trái
tim tôi bỗng dưng như bị trống một lỗ. Tôi tỉnh dậy từ cái giường nhỏ
xíu đặt ở trên tủ, niệm chú biến mình to ra rồi ngồi bên giường Hạ Thụ.
Hạ Thụ không biết đã tỉnh từ lúc nào, nhưng không lên tiếng, cứ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt là vẻ u uất.
Nghe thấy tiếng tôi đã thức, anh quay đầu mỉm cười cho tôi yên tâm. Mặc dù
như thế, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự bất an và hoảng sợ trong mắt
anh.
Lúc này, ngoài phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa. Tôi vừa
quay đầu lại đã thấy cánh cửa bị mở ra. Bác sĩ từ bên ngoài đi vào,
gương mặt nghiêm túc nhìn Hạ Thụ, ho khẽ một tiếng để thu hút sự chú ý
của anh:
- Hạ Thụ, phẫu thuật sắp bắt đầu rồi.
- Dạ! - Hạ Thụ gật đầu, cuối cùng nhìn tôi một cái, nhẹ nhàng hôn lên má tôi, xuống giường xỏ dép vào. - Tiểu Hựu...
Anh còn chưa nói xong, tôi đã gật đầu.
- Em sẽ ở đây mỉm cười chờ anh quay về. - Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, nhìn anh yên tâm quay đầu cùng bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh rồi, nụ
cười tắt dần, một dòng nước mắt nóng hổi trào ra.
Tôi lau khô mắt, lẩm bẩm nói:
- Không được khóc...
- Không được khóc... mình phải kiên cường... thì Hạ Thụ mới yên tâm.
Tôi ngồi cạnh giường, lẩm bẩm đọc thần chú, cố gắng để nín khóc, tôi đứng
lên đi ra ngoài. Lúc này, Hạ Thụ và bác sĩ vẫn chưa đi quá xa.
Tôi đi sau lưng họ tới cửa phòng mổ, vẫn rất thận trọng kh