Disneyland 1972 Love the old s
Yêu Tinh Cà Rốt

Yêu Tinh Cà Rốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324315

Bình chọn: 7.5.00/10/431 lượt.

t, nhưng
trông anh đẹp trai vô cùng.

Anh thấy tôi đã tỉnh, bèn nở một nụ cười dịu dàng.

- Tiểu Hựu, lát nữa chúng ta đi đâu chơi?

Thấy dáng vẻ vui mừng của anh, trong lòng tôi cũng thấy vui theo. Nhiệm vụ
của tôi ngày hôm nay là phải hẹn hò thật vui vẻ với Hạ Thụ, để sống nốt
ngày cuối cùng tươi đẹp này.

Tôi gật đầu, rồi cười:

- Không sao đâu, anh muốn chơi ở đâu thì em đi với anh.

- Ừm... giờ vẫn sớm, bọn mình tới công viên đi bộ một lát đã. Đi bộ xong
chúng ta sẽ đi xem phim. - Anh đi tới bên cạnh tôi, các đường nét góc
cạnh trên gương mặt trở nên mềm mại hơn rất nhiều mỗi khi anh mỉm cười.

Bàn tay anh thận trọng nắm lấy tay tôi, hơi lạ lẫm.

Tôi gật đầu, nắm chặt tay anh, rồi cùng anh đi ra ngoài phòng bệnh. Có lẽ
là vì còn sớm nên bên ngoài chẳng có ai, chúng tôi vào thang máy, rồi đi thẳng ra khỏi bệnh viện.

Dọc đường gặp rất ít người.

Tôi vẫn hơi buồn ngủ, hai mắt cay xè. Cho tới khi đã ra khỏi cổng bệnh viện, tôi mới hỏi:

- Hạ Thụ, có phải anh cố ý dậy sớm để lén rời khỏi bệnh viện không? Em
nghĩ... hôm qua chắc là anh không nói với y tá phải không?

Anh quay đầu nhìn tôi một cái, đưa tay ra véo mũi tôi, mỉm cười yêu thương:

- Không nhận ra là em tự nhiên lại thông minh như thế nhé.

Nghe anh nói thế, tôi giận dỗi:

- Không được, không được, anh mau quay về đi, sao có thể như thế được? Em còn tưởng y tá đồng ý rồi anh mới được ra. Nếu lát nữa đang chơi mà anh phát bệnh thì sao? Phải quay về nghỉ ngơi thôi.

- Tiểu Hựu, đừng lo. Anh chỉ ra ngoài chơi thôi mà.

- Chơi cũng không được! - Thấy anh không hề thương yêu sức khỏe của mình, tôi đau đớn hét lớn, kiên quyết kéo anh về bệnh viện.

- Mai phải làm phẫu thuật rồi... - Anh vừa phản đối, vừa trả lời tôi, giọng nói trở nên trầm trầm.

Câu nói của anh bỗng dưng nhắc nhở tôi.

Đúng thế, ngày mai Hạ Thụ phải làm phẫu thuật rồi, nếu Mễ Liệt thực sự khiến ca phẫu thuật của anh thất bại thì hôm nay chính là ngày cuối cùng tôi
được ở thế giới loài người.

Vậy thì tôi... có nên ngăn cản anh nữa không?

Có lẽ trước khi rời đi, tôi nên cảm nhận vẻ đẹp của thế giới này.

Tôi đắn đo trong lòng một chút, bàn tay đang kéo tay anh lỏng dần ra, rồi buông xuống, cuối cùng vẫn gật đầu:

- Được rồi. - Mặc dù đã đồng ý nhưng tói vẫn lo lắng nhìn anh. - Nhưng anh có mang thuốc đi không?

Anh gật đầu.

Thấy anh gật đầu, tôi yên tâm hơn, cùng anh tiếp tục đi. Tôi và Hạ Thụ đều
giống nhau, đều vô cùng trân trọng ngày cuối cùng được ở bên nhau này.

Chúng tôi tới một công viên ở gần rạp chiếu phim, trong đó đều là những người già đang tập thể dục. Bước vào công viên, chúng tôi bỗng trở thành
những người khác lạ.

Mặc dù như vậy, trên mặt chúng tôi vẫn nở nụ cười, mặc dù trong lòng đang suy nghĩ về những việc khác nhau, nhưng
hai bàn tay nắm chặt vào nhau, dường như đang cố gắng truyền sức mạnh
cho nguời kia.

Khi đi vào khu giải trí dành cho trẻ con ở công
viên, bỗng dưng tôi nhìn thấy một cửa hàng bán điểm tâm sáng, bụng liền
sôi lên. Tôi xoa cái bụng xẹp lép vì đói của mình, mới nhớ ra tối qua
mình chưa ăn gì, quay đầu lại chớp chớp đôi mắt đáng thương nhìn Hạ Thụ, sau đó chỉ vào trong:

- Em đói...

- Thế thì đi thôi. - Anh cúi đầu nhìn tôi, cũng không nhẫn tâm thấy tôi như vậy, bèn kéo tay tôi đi vào trong.

Trong cửa hàng vắng tanh, hai chúng tôi ngồi xuống bàn gần cửa sổ. Hai tay tôi chống cằm nhìn anh ngồi đối diện.

Không biết có phải vì bị bệnh không mà gương mặt Hạ Thụ trở nên trưởng thành
hơn rất nhiều. Mặc dù đã dịu dàng hơn, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy sự lạnh lùng và xa cách.

Thì ra đối với người mà mình thích thì thái độ và mọi thứ đều sẽ thay đổi.

Nghĩ tới đây, khóe miệng tôi bất giác mỉm cười, thích thú nhìn anh.

- Em nhìn cái gì mà vui thế? Nói cho anh nghe xem nào. - Hạ Thụ ngồi đối
diện thấy tôi cứ cười cười nhìn anh, ngạc nhiên lên tiếng.

- Ha
ha ha... - Tôi cười mấy tiếng, suy nghĩ bị cắt đứt, đành ngượng ngùng ho mấy tiếng để che giấu cái vẻ ngu ngốc của mình. - Em đang nghĩ xem trưa nay ăn gì?

- Chẳng nhẽ em nghĩ ra là ăn cái gì rồi, nếu không
thì sao lại cười như thế? - Anh bán tín bán nghi nhìn tôi, dường như rất nghi ngờ câu trả lời này của tôi. Nhưng trong ánh mắt nghi ngờ của anh
còn có một tia nhìn bí mật rồi nhanh chóng biến mất nơi đáy mắt, đến nỗi tôi chỉ nắm bắt được một chút xíu, nhưng đã cảm thấy hài lòng lắm rồi.

Chẳng nhẽ Hạ Thụ muốn dành cho tôi sự bất ngờ sao?

Tim tôi đập liên hồi, hưng phấn nhìn anh.

Vào lúc tôi đang chuẩn bị mơ mộng viển vông thì nhân viên phục vụ mang đồ ăn ra.

Chỉ nghe thấy tiếng nói máy móc của nhân viên vang lên bên tai. Sau đó là
các món ăn sáng được bày từng đĩa lên bàn, vô cùng phong phú, đồ ăn
nhiều tới mức khiến tôi giật mình.

Tôi còn nhớ ban nã