Polaroid
Yêu Tinh Cà Rốt

Yêu Tinh Cà Rốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324341

Bình chọn: 9.00/10/434 lượt.

y mình đâu chọn nhiều như thế?

Chẳng nhẽ tôi bị ảo giác sao? Tôi đã gọi nhiều thức ăn mà ngay mình cũng không biết sao. Những món này làm sao mà ăn hết được.

Tôi nhìn các món điểm tâm bày đầy bàn, cuối cùng trong lòng hạ một quyết
tâm độc ác, ngẩng đầu lên vô cùng trịnh trọng nhìn Hạ Thụ đang ăn bánh
bao, kiên định nói:

- Hạ Thụ, giờ anh đang bị bệnh, phải ăn nhiều một chút để bổ sung dinh dưỡng. Nên em quyết định rồi, sẽ cắn răng
nhường toàn bộ thức ăn trên bàn cho anh.

- Khụ khụ khụ... - Tôi
vừa nói xong, Hạ Thụ đang ngậm đầy bánh bao trong miệng, còn chưa kịp
nuốt hết bỗng dưng buông rơi cái bánh bao, bắt đầu ho sặc sụa.

-
Hạ Thụ, anh không sao chứ? - Nhìn dáng vẻ đau đớn của anh, tôi bắt đầu
hối hận vì câu nói vừa nãy của mình, bèn đứng lên, đi qua bàn vỗ nhẹ
lưng anh, cố giảm bớt cảm giác khó chịu của anh.

Cuối cùng, anh uống một ngụm nước đậu rồi mới ngừng ho, yếu ớt nhìn tôi, trong ánh mắt là sự “trách cứ”:

- Sau này đừng nói những câu kích thích như thế vào lúc anh đang ăn nhé...

Tôi xấu hổ xoa đầu, ngồi về chỗ của mình, không dám nhìn anh, chỉ đành cắm đầu vào chiến đấu với chỗ thức ăn.

Cuối cùng dưới sự nỗ lực của hai đứa tôi cũng giải quyết được một phần lớn,
chỗ còn lại không thể gói mang về, chỉ biết giương đôi mắt tiếc nuối
nhìn nhân viên đổ chỗ thức ăn đó đi, trong lòng thầm cầu nguyện sự tha
thứ của thượng đế. Ngày cuối cùng rồi, thôi hãy để chúng con được hết
mình một lần!

Tôi mang theo tâm trạng thê lương của mình, nhưng cười vẫn rất rạng rỡ.

Lúc xem phim, chúng tôi cùng chọn một bộ phim hài. Bước vào rạp, Hạ Thụ
bỗng dưng gọi tôi đứng lại. Tôi giật mình quay đầu nhìn anh. Thấy anh
dừng ở quầy, vừa nói gì đó với nhân viên phục vụ, vừa móc tiền trong túi ra.

Lúc tôi còn đang tò mò thì người phục vụ đã đưa cho anh một
gói bỏng ngô lớn và hai cốc nước. Một tay anh cầm nước, tay cầm lại ôm
gói bỏng, đi về phía tôi với nụ cười tươi rói.

- Xong rồi, chúng ta vào đi.

Thấy anh rất nghiêm túc với buổi hẹn hò này, trong lòng tôi không tránh được cảm giác buồn bã, nhưng vẫn mỉm cười đón gói bỏng trên tay anh, cùng
anh đi vào phòng chiếu, tìm đúng vị trí của chúng tôi rồi ngồi xuống.

Chúng tôi vào hơi muộn, bộ phim đã bắt đầu được một lát. Sau khi ngồi xuống,
ánh mắt chúng tôi đều không tập trung, không thể dừng lại trên màn hình.

Anh nắm chặt tay tôi, hơi ấm ở tay anh không lúc nào không nhắc nhở tôi về sự tồn tại của anh.

Cho tới khi bộ phim kết thúc, chúng tôi lặng lẽ dứng lên khỏi chỗ ngồi,
không phát ra bất cứ tiếng động nào. Chỉ có một điều tôi không thể quên
được, những hành động khoa trương của nữ diễn viên chính dường như cố ý
để chúng tôi cười.

Không khí của cả rạp rất hưng phấn, chỉ có góc của chúng tôi ngồi là ngập trong sự yên tĩnh.

Không ai nói gì, cũng không ai cười.

Chúng tôi chậm rãi đi ra khỏi rạp chiếu phim, hai tay vẫn nắm chặt lấy nhau.
Mặc dù chúng tôi không nói với nhau là sẽ đi đâu, nhưng cả hai đều đi về hướng nhà Hạ Thụ.

Nơi đó có lẽ là nơi đáng nhớ nhất!

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau chính là ở đó.

Khóe miệng tôi nở một nụ cười chát đắng, chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn vào
gương mặt nghiêng nghiêng của Hạ Thụ, gương mặt đó vẫn có vẻ xa cách,
nhưng đã dịu dàng hơn trước rất nhiều.

Hàng cây hai bên đường che mất ánh mặt trời, những tia nắng lọt qua các tán lá để lại từng vệt lốm đốm trên đường, mang theo một vẻ đẹp hư ảo.

Không biết đi bao
lâu, đã có thể nhìn thấy khu chung cư của Hạ Thụ rồi. Lúc này đã gần tới giờ tan học buổi trưa, ngồi trường gần đó có rất nhiều học sinh đi ra.

Đường phố không còn giữ vẻ yên tĩnh nữa mà thay vào đó là đủ các âm thanh huyên náo.

Chúng tôi sánh vai nhau đi vào chung cư, đi vào căn nhà của Hạ Thụ. Anh vừa
mở cửa ra, trên mặt bỗng dưng nở một nụ cười thần bí, nhìn tôi chớp mắt, hàng lông mày dài thoáng chuyển động.

Khựng lại trước gương mặt
anh, tôi nhìn vào trong phòng. Các bức tường đã được sơn màu hồng phấn
đáng yêu, nơi nào cũng là đồ trang trí làm bằng ren, cả căn phòng ngập
trong bóng bay đủ màu sắc và một bó hoa hồng.

- Anh nhờ người nhà chuẩn bị giúp, Tiểu Hựu, thích không? - Nhìn gương mặt kinh ngạc của
tôi, Hạ Thụ cũng đi vào phòng, đóng cửa lại, nhìn tôi đầy ý nghĩa.

- Cái này... - Tôi há hốc miệng nhìn bó hoa hồng lớn màu hồng phấn.

Lúc này, ánh mắt anh thoáng tối lại, nhưng lập tức khôi phục lại vẻ bình thường. Anh nở nụ cười nho nhã, lại gần ôm bó hoa:

- Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, đương nhiên là phải có hoa hồng rồi.

Anh chậm rãi đặt bó hoa hồng vào tay tôi, sau đó kéo tôi ngồi xuống ghế salon, còn mình thì đi vào phòng bếp.

Ánh mắt tôi dừng lại bên cạnh chiếc tủ tivi, phát hiện ra cái hộp giấy cũ
đã được thay vào bằng một cái hộp quà rất dễ thương màu xanh lam có đính nơ bướm, trên đó còn có hai chữ được viết kiểu n