XtGem Forum catalog
Yêu Tinh Cà Rốt

Yêu Tinh Cà Rốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323744

Bình chọn: 10.00/10/374 lượt.

a giữ tôi lại mà.

- Nhưng... - Tôi khó khăn lắm mới đứng ngay ngắn được, hai tay đặt lên
miệng thùng rác, ngước cái đầu đáng thương lên nhìn anh ta, - Nếu tôi
rời khỏi đây thì nhiệm vụ chưa hoàn thành, sẽ không thể quay về được.
Nếu như thế thì tôi sẽ phải lang thang ở thế giới loài người. Anh tốt
bụng như thế, sẽ không nhìn tôi phải lang thang đầu đường xó chợ đâu
nhỉ?

Tôi nhìn thẳng vào anh ta bằng ánh mắt vô cùng chân thành,
hy vọng anh ta có thể cảm nhận được sự kỳ vọng to lớn của tôi. Hạ Thụ
hôm nay đã thay mặc một bộ đồ thể thao của trường màu tối, trông vô cùng đẹp trai. Tóc anh chải gọn gàng, rủ xuống trước trán nhưng vẫn không
thể nào che giấu nổi vẻ lạnh lùng. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh sáng lấp lánh, đôi môi mỏng hơi mím lại:

- Tôi chỉ cảm thấy tôi không nên nuôi một thứ còn giống ruồi hơn cả ruồi ở nhà mình.

Cái thứ giống ruồi còn hơn ruồi là ý gì? Hai hàng lông mày tôi cau lại,
trong mắt đặt một dấu hỏi to đùng. Dường như anh ta cũng nhận ra sự khó
hiểu trong tôi, chẳng nói gì nữa, chỉ nhướn mày nhìn tôi.

- Con ruồi mà anh nói không phải là tôi chứ? - Tôi hoài nghi cất tiếng hỏi.

- Cô nghĩ sao? Thưa cô ruồi! - Đôi môi Hạ Thụ nở một nụ cười đáng ghét.

Trên mặt tôi lập tức tách ra thành hàng ngàn kẽ nứt. Hu hu, đừng giận, đừng
giận, tôi tuyệt đối không thể nổi giận. Giờ đây mà nổi giận thì coi như
xong! Để hoàn thành nhiệm vụ, tôi nhất định phải nhẫn nhục.

- Hạ
Thụ? - Tôi cố nén ý muốn đánh anh ta một trận, bay khỏi mép thùng rác,
tới trước mặt anh ta, cuối cùng dừng lại ở tầm mắt của anh ta, dùng một
giọng ngọt như mía lùi. - Cho tôi ở lại đây đi, sẽ không làm... phiền
anh quá đâu.

Anh ta nhìn tôi, cau mày lại, ánh sáng trong đáy mắt dần bị sự lạnh lùng che phủ. Anh ta đưa tay ra gạt tôi sang một bên,
sau đó quay đầu lại, cầm cái ba lô trên salon, đeo lên lưng, chẳng nhìn
tôi lấy một cái:

- Hôm nay tôi phải thi, không lo được chuyện của cô. Nhưng tôi cảnh cáo cô, tối nay tôi về nhà không muốn nhìn thấy cô
nữa. Bởi thế tốt nhất là cô yêu tinh biến khỏi nhà tôi, nếu không tôi
chỉ có thể dùng vỉ đập ruồi để hầu chuyện cô thôi.

Vỉ đập ruồi?

Tôi cứ gặp phải cái từ này là tư duy lập tức trở nên trì độn, bất giác lại
nghĩ tới cảnh tượng “cửu tử nhất sinh” ngày hôm qua, cả người run lẩy
bẩy. Giây phút tôi vẫn còn đang thất thần vì sợ hãi thì anh ta đã mở cửa ung dung đi ra ngoài, chẳng để lại lấy một cái bóng.

- Hạ Thụ... - Nhìn anh ta nói xong rồi chẳng hề do dự bỏ đi, đôi cánh vốn đang vui
vẻ bay lượn của tôi bỗng dưng mềm oặt, rơi lên lớp ghế salon êm ái, - ít nhất thì cũng cho tôi ăn xong bữa cơm rồi đi chứ...

Wa, thế nào
gọi là “ăn xong bữa cơm rồi đi”? Từ lúc nào tôi trở nên không có chí khí như thế, tong tình huống nghiêm trọng như thế này mà còn nhớ tới chuyện ăn cơm? Huống hồ cơm Hạ Thụ nấu thực sự rất khó ăn!

Nhưng anh ta đã đuổi tôi đi rồi, tôi không thể cứ mặt dày ở lại đây được!

Hơn nữa nhìn anh ta có vẻ rất nóng tính, nói không chừng nếu tôi không đi
thì hậu quả sẽ vô cùng thê thảm. Nghĩ lại lời cảnh cáo cuối cùng của anh ta, tôi tuyệt vọng nhìn lên trần nhà.

Thượng Đế ơi, nếu có miếng đậu phụ nào thì con sẽ ném nó vào tường!

Tôi nằm trên salon, ánh mắt thoáng qua một tia thất vọng, đôi cánh trong
suốt cũng nhẹ nhàng chuyển động đằng sau lưng sau mỗi cơn gió, nâng
người tôi lên.

Không ngờ tôi làm việc chăm chỉ như thế mà lại bị
người trúng thưởng chê bai. Không biết ông chủ mà biết có cho rằng tôi
làm việc không chăm chỉ mà trừ tiền lương của tôi không.

Nghĩ tới đây, sống mũi tôi cay cay, một giọt nước mắt dâng lên. Vào lúc tôi đang chuẩn bị khóc vì không biết phải làm thế nào thì khóe mắt tôi liếc thấy một quyển sổ nhỏ màu xanh đậm đặt trên mặt bàn thủy tinh, thế là tôi
nhẹ nhàng bay về phía đó, dừng lại bên cạnh quyển sổ, thấy trên đó có
mấy chữ

“Thẻ dự thi”.

Thẻ dự thi! Hình như Hạ Thụ nói hôm nay anh phải đi thi, nhưng anh lại quên không mang thẻ dự thi!

Ba chữ “Thẻ dự thi” màu vàng in trên nền quyển sổ xanh bỗng dưng tỏa ánh
sáng lấp lánh, dường như bảo vật mà ông trời ban tặng cho tôi đang tỏa
hào quang.

Ha ha, có lẽ là ông trời thực sự cho tôi cơ hội! Nếu
tôi mang chiếc thẻ dự thi này tới cho Hạ Thụ, nói không chừng anh ta sẽ
giữ tôi lại để cảm ơn. Tôi cúi đầu nhìn tỷ lệ giữa chiếc thẻ dự thi và
thân hình tôi, phát hiện ra nếu cứ cầm như thế tới trường Hạ Thụ thì rất là mệt. Hơn nữa dọc dường biết bao nguy hiểm, nói không chừng sẽ có
người tưởng tôi là ruồi mà đập chết. Tôi mím môi suy nghĩ một lát, để
đảm bảo sự an toàn của bản thân, cuối cùng tôi đặt tay lên miệng, lẩm
bẩm một câu thần chú.

Nghe thấy “bùm” một tiếng, một làn khói
trắng bao trùm lấy tôi. Trong làn khói đó, tôi cảm thấy cả người mình
lớn dần, lớn dần, cảnh vật trước mắt cũng nhỏ dần. Sau đó, làn khói
trắng tan biến. Cuối cùng, khi làn khói trắng đã hoàn toàn biến mất, mọi thứ trước mắt trở nên