
Một mình anh ở trong phòng ngủ trên chiếc giường ấm áp, nhẫn
tâm vứt tôi trên salon cho gió thổi bay. Anh có biết không... lạnh
lắm... hơn nữa buổi tối thật đáng sợ...
- Có con ruồi nào ngủ trên giường không hả? - Giọng nói của anh ta vẫn lạnh như băng.
- Wa... hu hu... - Thấy anh ta không những không an ủi mình mà lại còn
công kích, tôi càng khóc dữ hơn, dùng tay lau bừa những giọt nước mắt
trên mặt. - Sao anh có thể đối xử với tôi như thế!
Thấy tôi trách cứ, trong mắt anh ta thoáng một tia bất nhẫn, đôi môi hơi run rẩy,
giọng nói mềm hơn rất nhiêu, đưa tay ra nhấc tôi lên, vào lúc tôi tưởng
anh ta đã động lòng an ủi tôi thì anh ta lại ném tôi vào cái thùng rác
gần đó.
Tôi ngã phịch lên củ cà rốt, mặc dù không đau nhưng cũng
hoa mày chóng mặt. Vào lúc tôi đang định lên tiếng phản đối thì hai cục
giấy vo tròn bị ném lên người tôi, khiến tôi không thể nhúc nhích nổi.
Hạ Thụ cầm quyển danh bạ điện thoại lên, xé thêm hai tờ nữa, vo tròn rồi ném vào thùng rác, sau đó cao giọng nói:
- Tối nay ngủ trong đó đi. Bao nhiêu giấy làm chăn cho cô rồi đấy.
- Anh... vô nhân tính!
Nghe thấy lời anh ta, ngọn lửa giận kìm nén trong lòng tôi cuối cùng cũng trào phun như núi lửa!
Nhưng anh ta hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ của tôi, vẫn thản
nhiên đi vào phòng, tắt đèn, đóng cửa lại, tôi từ trong thùng rác bay
ra, đứng trên miệng thùng rác nhìn anh ta căm hận.
Trái tim tôi đã bị anh ta cứa hàng ngàn nhát dao.
Đêm vẫn còn dài lắm...
Tôi không thể nhìn cánh cửa đóng im ỉm mà nguyền rủa anh ta cả đêm được!
Haiz, để sáng mai đôi cánh của mình không chết, tôi không thể không chui vào cái thùng rác vứt đầy giấy vụn, co mình trên củ cà rốt, nhắm mắt
lại.
Trời sáng dần. Mặt trời đã ló ra khỏi đường chân trời, lười biếng tỏa những
tia sáng chói mắt, ánh sáng màu hoàng kim trải tràn mặt đất.
Trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy dường như có thứ gì đó chạm vào lưng, cảm
giác lúc nhẹ, lúc mạnh khiến tôi thấy hơi lạ, nhưng cũng có cảm giác rất thực.
- Này... - Cuối cùng không chịu nổi cảm giác buồn buồn đó, tôi giận dữ mở bừng mắt, vốn tưởng rằng sã nhìn thấy một kẻ chơi khăm
nào đó, nhưng chỉ thấy trước mặt mình một màu trắng tinh, chẳng có gì
cả.
Cái gì đó vẫn gãi vào lưng tôi, tôi khựng lại một hồi lâu,
cuối cùng cũng ý thức được tình trạng hiện tại của mình - Đêm qua hình
như tôi đã ngủ quên trong thùng rác. Thế thì bây giờ tôi đang ở...
Tôi cúi đầu nhìn lại mình. Tôi gối đầu lên củ cà rốt bằng bông, trên người
tôi là mấy viên giấy vo tròn, không biết từ lúc nào cả người đã lún sâu
vào bên trong thùng rác.
Tôi cười ngốc hai tiếng, không ngờ thùng rác lại ấm áp như thế, ngủ cũng dễ chịu lắm. Hả, thùng rác?
Cuối cùng thì tôi cũng mơ màng tỉnh lại, kinh ngạc mở lớn miệng, hai tay đưa về đằng sau, những tờ giấy bên cạnh bị bắn ra ngoài. Khoảng trống sau
khi những tờ giấy bắn ra ngoằi khiến tôi nhìn thấy rõ vật đang chạm vào
lưng tôi là một ngón tay! Còn tôi lúc này đang chổng mông lên trời, đầu
thì cắm vào trong thùng rác, một tư thế vô cùng “mất thể diện”.
Hôm qua tôi đã ngủ quên trong này, hơn nữa còn nằm mơ được ăn đùi gà! Nghĩ
tới đây, suýt chút nữa tôi đã cắm đầu sâu hơn vào thùng rác. Nhưng lý
trí nói cho tôi biêt, tôi không thể coi thường cái vật vẫn gãi vào lưng
tôi này, thế là tôi ngẩng phắt đầu dậy, hùng hổ nhìn cái sinh vật kỳ
quái đó.
- Anh có thôi đi không hả? - Tôi nhìn ngón tay thon dài
trước mặt, hai con ngươi suýt chút nữa thì lòi cả ra ngoài, giận dữ
ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của ngón tay đó, Hạ Thụ, - Mới sáng sớm, anh không làm gì thì đi ngủ, nghịch ngợm cái gì?
Tôi giận dữ nhìn
gương mặt đã ngủ thoải mái cả đêm trên giường, lại còn ném tôi vào trong thùng rác, còn anh ta thản nhiên cầm chiếc lá của củ cà rốt, lôi nó ra
khỏi thùng rác.
- Tôi tới để thông báo cho cô biết, trời sáng
rồi, tôi phải ra ngoài, cô lập tức biến khỏi đây cho tôi. - Hạ Thụ dường như hoàn toàn không nghe thấy những gì tôi nói, rút bàn tay của mình
về, cho tay vào túi quần, sau đó cúi đầu lạnh lùng nhìn tôi, trong mắt
không có chút tình cảm nào. - Đừng ở lì trong nhà tôi.
Anh ta... anh ta đuổi tôi đi? Không phải chứ, chẳng phải anh ta đã cho tôi ở lại rồi sao?
Làm gì có ai như thế chứ, sáng sớm gọi người ta dậy đuổi đi? Tôi vừa chu miệng nhìn anh ta, vừa nghĩ bụng đầy bất mãn.
- Này, chẳng phải anh đồng ý cho tôi ở lại rồi sao?
- Ai bảo là tôi cho cô ở lại, tôi có lòng cho cô ngủ nhờ một đêm thôi,
hừ, cô tưởng là tôi sẽ bị cái dáng vẻ buồn nôn của cô lừa à? - Hạ Thụ
nhìn tôi châm biếm, tiếp tục dùng tay gãi gãi vào người tôi. - Này, mau
lên, lập tức biến khỏi nhà tôi.
Làm gì có chuyện nào vô lý như
thế! Anh ta dám nói là tôi buồn nôn! Wa wa, tôi giận thật rồi đấy! Nhưng ở đây dù sao cũng là nhà anh ta, cho dù tôi có giận đến đâu cũng không
thể phát tiết ra được, hiện giờ tôi đang cầu xin anh t