
oàn toàn có vẻ không tin tưởng của
anh ta, tôi chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cho tới khi anh ta ăn
cơm xong tôi vẫn không dám phát ra âm thanh nào.
Nhìn anh ta đi
vào bếp, không lâu sau lại vang lên tiếng rửa bát đĩa, tôi mới lặng lẽ
bay tới chỗ cái điều khiển tivi trong phòng khách, dùng chân ấn lên cái
nút màu đỏ để bật tivi, sau đó ngồi lên salon vui vẻ xem.
Ừm, ăn cơm xong xem tivi, đúng là biết hưởng thụ cuộc sống! Mặc dù cơm thực sự rất khó nuốt...
- Đúng rồi, anh tên là gì? Tôi vẫn còn chưa biết tên anh! - Rửa bát xong, anh ta ra khỏi phòng bếp, lúc đi ngang qua tôi, tôi bỗng dưng nhớ ra
mình vẫn chưa biết tên anh ta, bèn cất tiếng hỏi.
- Hạ Thụ. - Anh ta cầm cái áo khoác trên salon lên, quay đầu lại nhìn tôi một lát, sau
đó đi về phòng mình. - Cô cứ ngồi ở đây, không được vào phòng tôi.
- Được rồi, chủ nhân Hạ Thụ! - Tôi cố nén lại tiếng kháng nghị trong
lòng, trả lời ngoan ngoãn. Hừ, cái gã cao ngạo này, tôi thèm vào phòng
anh để nghe anh chửi tôi.
Nghe tiếng tôi trả lời, anh ta quay đầu nhìn tôi một cái. Trong căn phòng tối mờ mờ, tôi không nhìn rõ biểu cảm trong mắt anh ta, chỉ cảm thấy đôi mắt sâu thẳm ấy đang hút tôi vào đó.
*
* *
Trời tối dần, tôi vẫn kiên nhẫn ngồi bên cạnh cái tivi. Đúng vào lúc tôi
đang gắng sức xem, ca thán rằng sao người ta không phát minh ra cái kính “thu nhỏ” thì cửa phòng Hạ Thụ bật mở.
Tôi bất giác quay đầu
lại, nhìn về phía anh ta. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn là tôi đã như bị
xuất huyết não, suýt chút nữa thì đã chảy máu cam.
Hạ Thụ cởi
trần, ôm một cái khăn tắm đi về phía phòng tắm, cũng may anh ta không
quay đầu lại nhìn tôi, nếu không chắc chắn sẽ nhìn thấy dáng vẻ hốt
hoảng của tôi.
Anh ta đi về phía phòng tắm, không lâu sau thì nghe thấy tiếng nước xả.
Tôi thẫn thờ nhìn theo hướng anh ta vừa đi, một lúc lâu sau vẫn chưa phản
ứng lại được, cũng quên mất trong tivi đang phát bộ phim thần tượng mà
tôi thích xem nhất, tôi bỗng dưng biến thành một món đồ chơi bất động.
Sao anh ta có thể cởi trần trước mặt tôi? Anh ta không biết nam nữ khác
biệt sao? Mặc dù tôi là yêu tinh, nhưng cũng là một thục nữ trong trắng
cao quý mà. Trời ơi, sao tôi lại gặp một gã chủ nhân vừa lạnh lùng, vừa
ngang ngược, lại không biết liêm sỉ thế này hả trời!
- Đây đúng
là... nơi... khủng khiếp... con người... khủng khiếp... - Tôi mở miệng
ra lẩm bẩm nói, cúi đầu nhìn những ngón tay đang bối rối đan vào nhau
của mình, trong đầu vẫn xuất hiện hình ảnh ban nãy.
Hu hu, sự
trong trắng của tôi thế là bị hủy hoại rồi sao? Điều đáng sợ nhất là tôi bỗng dưng thấy tim mình đập mạnh khi nghĩ về thân hình của Hạ Thụ,
chẳng nhẽ tôi là một “dâm nữ”? Wa! Tôi vỗ vỗ đầu mình, vùi đầu vào đầu
gối, nói với mình hết lần này tới lần khác:
- Tiểu Hựu, đừng để bị dụ dỗ! Đừng để bị dụ dỗ! Đừng để bị dụ dỗ!
- Cô đang lẩm bẩm cái gì đấy?
Đúng vào lúc đầu óc tôi đang kiên quyết chống đối lại mọi thứ thì một giọng
nói quen thuộc vang lên bên tai tôi, khiến tôi giật mình ngẩng đầu lên.
Trời ơi, làm ơn đừng dọa tôi như thế được không? Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt ai oán.
Hạ Thụ đã tắm xong, dùng chiếc khăn bông lau mái tóc ướt sũng, vẫn cởi
trần, ngồi xuống bên cạnh tôi, rất gần, hơi nóng bốc ra từ người anh ập
tới bên tôi.
Đứng trước sự hấp dẫn chết người ấy, tôi dùng tay
phải giữ chặt các ngón tay trái của mình, cố gắng để không chạm vào vòng ngực săn chắc của anh, nuốt nước miếng.
Chóng mặt quá...
Hơi nóng bốc lên, tôi lùi về sau một chút, ngồi xa thêm một chút, sau đó
chớp đôi mắt lớn nhìn chàng trai đang bị bao phủ bởi hơi nước, tâm trạng kích động cuối cùng cũng bình tĩnh lại được.
- Sau này ở nhà anh có thể mặc... kín đáo hơn được không? - Tôi cúi đầu, thận trọng ngước mắt nhìn anh.
- Không được. - Anh ta lập tức phủ định. - Đối với một con ruồi chỉ tạm
thời sống ở nhà tôi thì tôi không cần phải thay đổi thói quen sống của
mình. Đúng rồi, vừa nãy tôi hỏi cô đang lẩm bẩm một mình cái gì?
- Tôi đang nói... - Trong lòng tôi vẫn còn nhớ câu nói lúc trước của anh, giờ bị anh ta hỏi vậy, nhất thời khựng lại, lập tức suy nghĩ, chỉ vào
tivi nói. - Tiết mục trên tivi rất hay!
- Vậy sao? - Anh ta quay
lại nhìn màn hình tivi, nụ cười mặc dù vẫn rất lạnh lùng nhưng lại khiến tôi cảm thấy thật kỳ dị, - Không ngờ yêu tinh kỳ lạ thật, thích xem
quảng cáo.
- Quảng cáo? - Cả người tôi cứng đơ lại, ánh mắt tôi
chuyển từ anh ta sang màn hình tivi, vừa ép mình phải chấp nhận cái độ
lớn của chiếc tivi, vừa ho khan một tiếng, sau đó nói, - Thực ra ban nãy chiếu phim... - Tôi còn chưa nói xong đã thấy tiết mục quảng cáo trên
tivi kết thúc, xuất hiện một hình ảnh hoạt hình rất kỳ quái: “Hỷ Dương
Dương và con sói xám”, tập 2.
Mấy giọt mồ hôi lạnh nhỏ tong tỏng từ trên trán xuống. Nhìn vào màn hình tivi, tôi sững người một hồi lâu không biết nên nói gì.
- Khôn