
g:
- Mì gói!
Haizz. Đúng là không thoát được mà, cả trong mơ lẫn đời thực nó đều không
thoát khỏi món quái gở ấy. Nếu không đem tiền lương về cho mẹ thì đúng
là nó phải ăn mì gói thật chứ chả đùa, chắc nó phải đi xin làm thêm lúc
tan sở để gửi mẹ ít tiền mất.
Nó đến công ty khi mà tâm trạng
vẫn vô cùng chán nản, chả chịu làm gì mà cứ nhìn chằm chằm vào cái máy
in, người ngoài không biết khéo lại tưởng cái máy in kia là người tình
của nó không chừng, mãi đến khi có anh Tiến- làm chung công ty nó nhắc:
- Kìa Linh Hương, không phải em photo tài liệu cho giám đốc sao, sao giờ vẫn đứng đực ra như thế này
Nó bừng tỉnh cuống cuồng quay ra photo tài liệu cho giám đốc, đúng là dạo
này nó làm việc như dở hơi, mải ngắm cái máy này khiến nó chợt nghĩ đến
cái iphone của giám đốc nên cứ nhìn mãi thôi. Sau khi làm xong cái công
việc chán ngắt ấy, nó tiến thẳng tới văn phòng giám đốc, trong lòng vẫn
còn chửi rủa Kiến Phong không ngừng. Ừ thì không trả lương cho nó nhé,
thế thì việc gì phải chăm chỉ, cứ vừa làm vừa chơi thôi, boss bảo nó đi
photo nhanh cho hắn, thế mà nó kéo dài tới tận bây giờ, cho chết lão ấy. Nó cứ cắm đầu vào đi mà không để ý thấy có người gọi, tới khi thấy cửa
phòng giám đốc, nó chợt nảy ra một ý tưởng, nó nhẹ nhàng tiến vào, từ
đầu đến cuối chỉ chú ý đến ông giám đốc quý hóa. Nó thấy Kiến Phong đang tập trung vào tập tài liệu gì đó, đọc rất chăm chỉ mà không để ý nó
đang tiến lại gần. Vẫn căm giám đốc vì cái vụ điện thoại, giờ có dịp báo thù, nó tiến thật sát tới mà giám đốc cũng chẳng có phản ứng gì. Từ từ
ghé sát tai giám đốc, nó dùng hết công lực hét lên:
- GIÁM ĐỐC EM ĐÃ PHOTO XONG RỒI AAAAAAAAAAA!
Kiến Phong giật bắn mình quay sang nhìn kẻ dám lấy mình ra trò đùa, không
hiểu con bé này trông anh ra sao mà nghĩ anh có thể để cho nó trêu chọc, nhưng có lẽ cũng chỉ có nó mới dám trêu chọc anh thôi, chắc đang tức
anh vụ điện thoại. Giờ nghĩ lại tại sao anh lại không kiềm chế đc mà
ngày hôm ấy nỗi giận đùng đùng để mà cho nó cười hả hê như vậy. Anh cất
tiếng:
- Linh Hương, cô mới tới đây làm nên có lẽ không biết tôi là người như thế nào thì phải? Tại sao dám làm trò đấy?
Lúc này nó mới hớ ra, không hiểu tại sao lúc ấy nó lại nghĩ ra cái trò
không ra gì như vậy, đúng là giận quá mất khôn. Nhưng mà nó lại là người gặp người lạ thì ngoan hiền lễ phép, nhưng một khi đã quen thì mới lộ
bản chất ngầm ra, làm việc lâu với giám đốc. quen rồi và cũng hiểu giám
đốc dễ tính nên mới dám chơi liều.
- Giám đốc ơi tại em nhìn
giám đốc mà lại nhớ đến ông anh quý hóa của em, anh trai em giống giám
đốc lắm ý ạ, cứ bắt đầu công việc là chả để ý xung quanh. Em sợ giám đốc tẩu hỏa nhập ma nên gọi để nhắc giám đốc thôi ạ.
- Tôi thì nghĩ là mình đã quá dễ dãi cho cô, để cô ngày càng được thể lấn tới thì đúng hơn
- Sao lại thế ạ, em sợ giám đốc như sợ mẹ em ấy chứ, tiền lương ba tháng
của em tương lai nằm trong tay giám đốc, em nào dám hỗn với giám đốc mà
mang họa- nó nhăn mặt đáp lại.
- Thôi được rồi, cô không phải giải thích nhiều nữa, nhưng mà lần sau vào phòng phải gõ cửa, đừng có tự tiện vào như thế này.
Nói rồi Kiến Phong nhìn ra sau nó mà nói:
- Xin lỗi Cao tổng, nhân viên của tôi thật là thất lễ quá!
Oạch, sao lại còn ở đâu mọc ra cái tên Cao tổng, chả nhẽ lại là Cao Thiên
Hựu. Không thể nào, lúc vào đây nào đâu có ai ngoài giám đốc nhỉ, hay là tại cứ mải nhìn giám đốc mà nó chả chịu quan sát. Thảo nào nãy giờ thấy giám đốc hiền như bụt, ai ngờ là là do vị Cao tổng ngồi kia.
-
Không sao đâu, cô nhân viên này đúng là “nhân tài” của Bình Thái, có thể có mối quan hệ gần gũi với giám đốc Trần như vậy, hiếm có hiếm có- tên
Cao tổng đó phát ngôn.
Nó chả cần quay ra cũng biết đó là ai,
giọng nói ấy không thể quên được, khuôn mặt ấy nhiều đêm xuất hiện trong mơ của nó, nhưng không phải trong vai một vị hoàng tử mà là một nhân
vật chủ chốt gây ra cơn ác mộng mì gói của nó, hắn quả đúng là Cao Thiên Hựu.
Giờ nó mới để ý rằng việc nó làm khi nãy với giám đốc
thiệt là đáng xấu hổ, đã để người khác nhìn thấy, chuyện này mà bị mọi
người biết đc thì sao, không biết mọi người lúc ấy có hiểu lầm quan hệ
của nó với giám đốc như tên Cao Thiên Hựu này không. Nó lặng lẽ nhìn
giám đốc như muốn giám đốc giải vây, trong tình thế này nếu nó cứ đứng
im ở đây như thế này quả thật là không hay tí nào. Giám đốc biết ý từ
tốn nói:
- Thôi được rồi nếu không còn việc gì thì cô ra ngoài đi, tôi với Cao tổng còn bàn việc.
Nó sướng như mở cờ trong bụng, giữ phép lịch sự cúi chào vị khách lạ kia
rồi đi ra ngoài. Chị Lan- thư kí của giám đốc thấy nó đi ra thì hỏi
ngay:
- Linh Hương à, em có bị giám đốc trách không vậy?
- Ủa sao chị biết là em sẽ có chuyện hả chị?- nó thắc mắc hỏi
- Ừ thì lúc Cao tổng tới giám đốc nhắc chị rằng không được cho ai vào,
chắc là họ định bàn chuyện làm ăn. Thế là lúc chị thấy em tiến vào vă