XtGem Forum catalog
Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ

Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322613

Bình chọn: 8.5.00/10/261 lượt.

an tâm đường sá nên bây giờ mới khỗ. Thằng Tuấn thì than mệt nên nằm ngủ khò từ lúc nào,
vậy nên tôi là người cầm lái. Vừa chạy tôi vừa hỏi thăm từ từ con đường
gần 90 cây số đi về hướng Tây của Sài Gòn.

Đến thành phố Mỹ Tho rồi đi về cầu Rạch Miễu theo quốc lộ 60 về thành phố Bến Tre. Cuối cùng qua cầu Bến Tre 2 cũng đến được cái huyện Ba Tri ngày nào. Trước mắt tôi là chợ Ba Tri, nhìn lại cái hình ảnh cũ của 9
năm về trước mà cảm thấy chạnh lòng. Cảnh vật nó vẫn vậy nhưng lòng
người thì đã khác đi nhiều. Cái ngày mà 3 thằng oắt con trong bộ đồ đồng phục học sinh hồn nhiền vui vẻ lại xuất hiện trước mắt tôi. Cũng chính
từ cái ngày đó mà tinh nghĩa huynh đệ bắt đầu nhen nhóm trong 3 đứa
chúng tôi.

Ngoại của nó có một xe đẩy nước uống bán ở chợ này, ngày đó 3 thằng
vừa đến là nó đã kéo ngay về xe nước uống của ngoại. Nó thương ngoại nó
lắm, cũng dễ hiểu thôi, vì ngoại nó là người nuôi nấng nó từ nhỏ đến
lớn. Nó chưa bao giờ được thấy mặt ba mẹ của nó, lý do vì sao thì tôi
cũng không biết. Chỉ biết nó, ngoại và một thằng em nữa nương tựa nhau
mà sống qua những ngày tháng cơ cực.

- Ngoại! Nam chạy đến ôm bà nó, rồi nó đấm lưng cho bà.

- Dạ! Chúng con chào bà ạ!

- Bạn của Nam hả? Ngồi đi máy con.

- Uống nước nè hai đứa bây? No mang ra 2 chai 7 up và 2 ly đá.

- Thôi đi bố! Lấy 1 chai thôi, uống kiểu này lỗ vốn bà mày. Tôi nói.

- Mày coi thường tao hả? Thằng này có nghèo nhưng không lẽ không đãi nổi 2 thằng bây 2 chai nước.

Rồi hôm đó ngoại nghỉ bàn sớm vì có mặt của chúng tôi, ba đứa tôi
giúp bà dọn hàng và đẩy xe nước về nhà. Ở nhà của thằng Nam, được ngoại
đãi những món ăn bình dân thôi, nhưng không hiểu sao lại thấy ngon khó
tả. Mùi vị của sự giản dị quê hương.

- Ê…ê.! Nghĩ gì đó? Đi thôi. Thằng Tuần ngồi kế bên vỗ vai tôi, làm ngắt đi những dòng ký ức cũ.

- À…ờ…Đi!

Tôi và nó xuống xe, men theo những con đường nhỏ trong chợ để tìm về
cái xe nước cũ ngày nào. Cũng không chắc là ngoại vẫn còn bán hay không? Tôi nghĩ dù sao bây giờ thằng Nam cũng có tiền, cũng giúp đỡ được ngoại nó phần nào. Hai thằng đang bước đi thì khựng lại và lặng người nhìn vế cái góc nhỏ ấy. Một bà lão tóc đã bạc phơ, khom lưng lau dọn những
chiếc bàn ghế mũ. Lâu lâu bà lại lấy tay che miêng ho từng cơn. Hai
thằng tôi nhìn nhau, mắt cả hai cũng bắt đầu thấy cay và hoe đỏ. Thằng
Tuấn vỗ vai tôi một cái rồi hai thằng cùng đi vế phía ngoại.

- Ngoại! Tôi gọi bà, một tiếng gọi thân thường mà từ rất lâu rồi tôi không có cơ hội để gọi.

- Hai chú là? Ngoại cố mở to mắt ra nhìn chúng tôi với sự ngạc nhiên. Có lẽ ngoại không nhận ra chúng tôi. Khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt
ngoại đã mờ đi nhiều.

- Thằng Khanh và thằng Tuấn của ngoài đây mà! Tôi bước lại đỡ ngoại
ngồi xuống và đấm lưng cho ngoại. Thằng Tuấn thì rót nước cho ngoại
uống.

- Trơi! Hai cái thằng! Bẵng một cái ngần ấy năm trời giờ mới về thăm
ngoại. Tụi bây giờ cao lớn chững chạc quá, ăn mặc áo quần lịch sự. Ngoại đâu có dám nghĩ là quen với tụi bây. Ngoại nói chuyện chậm rãi, xoa đầu hai thằng tôi.

- Thôi hôm nay nghỉ bán sớm nhe ngoại! Tụi con có mua đồ ăn nhiều lắm, mình cùng về nhà ăn nhe? Thằng Tuấn nói.

Vậy là hai thằng tôi lại xắn tay áo lên giúp ngoại dọn dẹp rồi 3 bà
cháu đẩy xè về nhà như ngày nào. Nhà cửa thì vẫn lụp xụp, không có dấu
hiệu gì đã được tu sửa cả. Tôi thật không hiểu cái thằng Nam này sống
thế nào. Tại sao có thể để ngoại nó khỗ cực như thế này.

- Sao thằng Nam nó không về với tụi con? Công việc dạy học của nó vẫn tốt chứ?

- Dạ…dạ… Thằng Tuấn ú ớ, tôi nhìn nó và lắc đầu ra hiệu.

- Dạ Nam dạo này bận lắm ngoại à, học sinh đang vào mùa thi mà.

- Bộ thằng Nam nó không gửi tiền về cho ngoại hay sao mà ngoại lại
sống cực khỗ như vậy? Tôi hỏi khi lòng chua xót nhìn về căn nhà lụp xụp, mái ngối dột lổ chỗ.

- Không con ơi! Đừng trách nó tội nghiệp! Nó vẫn gửi tiền về đều lắm, nhưng ngoại để dành. Ngoại biết lương giáo viên không bao nhiêu, ngoại
để dành sau này cho nó lấy vợ. Chứ ngoại già như vậy rồi, có cần nhiều
tiền làm gì?

Nghe ngoại nói xong, tôi chỉ biết quay mặt về hướng khác. Để che vội
những giọt nước mắt. Lòng thấy tội lội khi dối ngoại về cuộc sống của
thằng Nam. Tự trách bản thân mình vì không thể giúp nó, để nó trở thành
như ngày hôm nay. Nhìn xa xăm ra phía ngoài và nghĩ đến viễn cảnh tương
lại chợt thấy lo sợ. Nếu một ngày thằng Nam có làm những việc phi pháp,
không biết ngoại sẽ đau buồn đến nhường nào. Tôi vòng tay ôm lấy ngoại
thật chặt, như một người cháu ruột sau bao nhiêu năm xa cách.

Chiều hôm đó hai đứa tôi tạm biệt ngoài để về Sài Gòn, năn nỉ suốt
mới để lại cho ngoại được ít tiền. Bọn tôi cũng nhờ người sửa sang lại
căn nhà. Rồi thằng Tuấn có hứa sau này tao điều kiện cho em của thằng
Nam về Sài Gòn học. Tôi không còn ở Việt Nam lâu nữa, cố gắng lo được
cho ngoại bao nhiêu thì lo. Dọc đường về tôi cũng thường xuyên nhắc
thằn