XtGem Forum catalog
Tuyết Rơi Mùa Hè

Tuyết Rơi Mùa Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328042

Bình chọn: 8.00/10/804 lượt.

phải chịu thua 1 tên biến thái? Đằng nào thì cô làm việc cũng ko vì lương, làm ẩu đương nhiên cũng ko bị trừ lương, vậy thì.....

"Nhật Long, anh biết tay tôi!"

Nhật Long ung dung đút 2 tay vào túi,
còn chưa kịp mừng vì chiến dịch huấn luyện cô nhóc dưa chuột đã thành
công 1/3, thì hàng loạt tiếng động "nhẹ nhàng" phát ra từ bếp, đập bùng
bùng vào tai anh:

"Xoảng!"

"Choang!"

"Leng keng!"

"Loảng xoảng!"

Choáng!

Một tay chống lên tường, 1 tay gõ nhẹ vào trán, Nhật Long khẽ lắc đầu.

Bây giờ anh cũng ko thể tưởng tượng đc
cái bếp nhà mình ra sao nữa? Ko phải chỗ bát đĩa anh vừa giao cho cô ta
rửa đã....về miền cực lạc cả rồi chứ????? Trời đất ơi! Đúng là bất trị
mà.



Tối...

Trời mưa....

Mưa rất to....

Mưa to như vậy nhưng lại ko hề lạnh chút nào, chỉ có những tia nước từ trên ào ạt đổ xuống, tuyệt nhiên không hề xuất hiện một cơn gió. Mưa mang theo hơi nóng bốc lên hầm hập từ dưới
mặt đất, ngột ngạt, oi nồng.

Băng Hạ đứng trước kí túc xá, vươn hai
tay ra ngoài hứng những giọt nước mưa. Khi cô đi học về, Tiểu Vy đã đến
nhà Nhật Long rồi, chỉ để lại một mảnh giấy nhỏ với những dòng chữ viết
vội nguệch ngoạc, đại loại dặn Băng Hạ hãy ra ngoài ăn tối, còn mình khi nào về sẽ ghé cửa hàng thức ăn nhanh, ăn cái gì đó qua loa rồi về. Thế
nhưng khi Băng Hạ tắm xong thì cũng là lúc ngoài trời đổ mưa tầm tã,
trong nhà lại không có ô, kết quả là cô đã đứng đây đợi nửa tiếng rồi mà cơn mưa rào kia vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Móc điện thoại ra xem giờ, cô mím môi,
hít một hơi thật sâu. Đằng nào thì cũng thế, đứng đợi ở đây cũng không
biết khi nào mưa mới tạnh, mà đến khi nó tạnh không biết chừng những
quán ăn cũng đã đóng cửa mất rồi. Chi bằng lao nhanh ra ngoài ăn tạm cái gì đó, còn hơn là chịu đói, cùng lắm cũng chỉ bị ướt một chút, nhằm nhò gì chứ?

Nghĩ là làm, vội kéo chiếc mũ áo khoác
lên trùm đầu, cô lao nhanh vào màn mưa, chân đạp lên những vũng nước
khiến nó bắn lên những tia nước tung tóe, vài sợi tóc bay bay bị nước
xối ướt nhẹp.

Dừng lại trước cổng, cô đảo mắt dáo dác
tìm một quán ăn nào đó gần gần, vì với bộ dạng này, cô cũng không thể đi xa. Qua làn nước mưa, cô chợt nhìn thấy một quán ăn đối diện cổng
trường, biển hiệu sáng rực. Đang co chân định toan bước đi, cô bất chợt
khựng lại khi thấy một chiếc Koenigsegg CXX đi đến và dừng ngay trước
mặt mình.

_Ra ngoài trời mưa mà không mang ô, cô muốn bị ốm à?

- Kính xe hạ xuống, ánh mắt Hạo Thiên như có một làn sương mù lướt qua Băng Hạ.

Rồi anh mở cửa bước ra, tay mang theo một chiếc ô màu đen tuyền.

Gương mặt tuyệt mĩ của anh, chiếc áo sơ
mi màu xanh nhạt đường nét tinh tế, tay áo xắn lên gọn gàng, trông rất
gợi cảm như một chàng hoàng tử vừa trút bỏ bộ lễ phục sau buổi dạ tiệc
hào hoa.

_Anh đến đây làm gì? - Băng Hạ nhìn Hạo Thiên bật chiếc ô màu đen ra che cho mình, ngơ ngác hỏi.

_...Tình cờ đi ngang. - Hạo Thiên bật chiếc ô lên, bộ dạng hơi lúng túng. - Còn cô, đi đâu dưới trời mưa thế này?

_Ăn tối.

_Hả?

_Hôm nay Tiểu Vy không về nhà, tôi ra ngoài ăn.

_Có cần tôi cho đi nhờ không? - Hạo Thiên nhướn mày, khóe miệng nhếch lên vẻ kiêu ngạo.

_Anh cũng đi ăn?

_Ừ.

_Ừm. - Băng Hạ gật đầu. Một người thông
minh như cô đương nhiên hiểu rằng việc Hạo Thiên đi xe riêng đến đây
hoàn toàn không phải do tình cờ. Người như anh lúc nào cũng có xe lớn xe bé đưa đón, cần gì phải đi bằng xe riêng? Nếu là đi dạo thì dưới trời
mưa như thế này cũng chẳng có hứng thú.

Cô cười nhẹ, hóa ra Thiếu gia Hạo Thiên
hoàn hảo, xuất sắc ở tất cả mọi lĩnh vực mà trong khoản nói dối lại thật ngốc, để cho một nữ nhân như cô đoán biết hết mọi việc. Tuy không rõ
Thiếu gia đến đây vì mục đích gì, nhưng việc hữu ý đến đây là hoàn toàn
có khả năng.

Hạo Thiên cũng mở cửa bước vào trong xe
ngay sau khi Băng Hạ đã yên vị trong đó. Anh quét ánh mắt qua học viện
Thánh Huy một lượt rồi nhấn ga cho xe chạy.

"Mưa thế này, tiếng đàn cũng sẽ bị tiếng mưa át mất."

Nhà hàng kiểu Pháp.

Khăn trải bàn bằng vải trắng điểm hồng
phong cách nước Pháp, dụng cụ ăn bằng bạc sáng loáng, chiếc bình hoa cao cổ cắm một bông hồng trắng, sofa màu đỏ, nghệ sĩ violin đang kéo một
khúc nhạc tình lãng mạn.

Khách không nhiều.

Bên cạnh những chậu cây che khuất.

Hạo Thiên ngồi đối diện Băng Hạ.

Ánh mắt anh như làn sương mờ buổi sớm lãnh đạm nhìn cô, anh hỏi:

_Tiểu Bảo ngoan chứ?

Băng Hạ ánh mắt trong veo, nhẹ nhàng đáp trả.

_Ngoan.

_Vậy thì tốt.

Bông hoa hồng trắng thuần khiết cắm trong chiếc bình cao cổ.

Người phục vụ bưng đĩa bò bít tết tới,
mùi thơm lan nhanh, miếng thịt trông tươi ngon, hấp dẫn và bắt mắt. Sau
khi anh ta rời đi mà không quên kèm theo một câu nói quen thuộc "Chúc
quý khách ngon miệng!", nghệ sĩ kéo violin bước tới