
Long à…” Cô cố gắng không để giọng mình run rẩy “…Làm ơn giúp tôi…”
Thời gian trôi qua như hàng vạn thế kỉ.
Một chiếc BMW chầm chậm dừng lại nơi cổng Thánh Huy. Nhật Long bước ra, buồn bã nhìn tấm lưng Hạo Thiên như đã hóa băng.
Chiếc điện thoại từ tay cô, rơi xuống đất. Màn hình đột ngột bật sáng.
Hình ảnh một đôi nam nữ bên đồi hoa bồ
công anh được ai đó đặt làm hình nền, chàng trai với chiếc má lúm đồng
tiền bên má trái, cô gái ngồi bên cạnh hơi nheo mắt vì chói nắng, nhưng
vẻ đẹp thánh thiện hiện lên vô cùng rõ rệt. Làm nền cho hai người là
thảm cỏ mướt xanh, từng đóa bồ công anh nối đuôi nhau bay theo gió nhẹ.
Băng Hạ gục mặt xuống hai đầu gối.
Một lúc, nụ cười trên môi chàng trai trở nên nhạt nhòa, màn hình chầm chậm tối đen. Căn phòng trở về với màn đêm đen thăm thẳm.
…
Nắng ấm dịu dàng trải lên sân trường Thánh Huy màu vàng nhạt trong veo.
“Chúng ta lại sắp bước vào kì thi kết thúc học kì II. Các em chú ý ôn tập kĩ càng những bài sau…”
Thầy giáo Vật lý cầm cuốn sách đứng trên bục giảng, đánh dấu giúp học trò những bài căn bản.
Băng Hạ vô thức dùng bút chì khoanh tròn vào tiêu đề bài học. Một cơn gió thổi mạnh, tấm rèm cửa bay phần phật
vào mặt cô. Hạ đặt bút xuống, đứng dậy buộc lại dây rèm cửa màu xanh
rêu.
Chợt thấy.
Bên ngoài.
Hoa Bằng lăng đã sắp nở rồi.
Băng Hạ bất ngờ xin đổi chỗ. Cả lớp 10A3 nhìn cô bằng ánh mắt kì quặc. Đã sắp hết năm học, chỉ còn vài tuần nữa
là đến kì nghỉ, sang năm học mới sẽ đổi phòng học, có nhất thiết phải
đổi chỗ vào lúc này không?
Cô chỉ mím môi không nói gì, ánh mắt cương quyết nhìn thẳng vào cô giáo.
Giáo viên đành chấp thuận, để cho cô tự
chọn chỗ ngồi. Hạ nhìn quanh lớp một lượt, sau đó xin phép được ngồi ở
chiếc bàn thứ tư dãy ngoài cùng, cách chỗ của Hàn Phong một lối đi.
Bảo Vy không an lòng trộm nhìn cô, thầm thắc mắc có phải mình đã làm gì không phải để cô ấy không muốn ngồi cùng nữa hay không.
Băng Hạ ngồi xuống ghế.
Chỗ ngồi này, không còn nhìn thấy màu tím nhàn nhạt của cây Bằng lăng ngoài cửa sổ nữa rồi.
Tan học. Một bóng người tiến đến trước mặt cô, nở nụ cười tươi tắn.
“Đi cùng anh!”
Cô ngước lên “Đi đâu?”
“Có đi không?”
Cô nhìn anh, ánh mắt không biểu lộ cảm
xúc, giống như trước mắt mình bây giờ chỉ là khoảng không vô hình, chứ
không phải chàng hoàng tử tuyệt mĩ như trong tranh kia.
Hồi lâu.
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, cúi đầu gửi tin nhắn cho Bảo Vy. Sau đó đứng lên, khoác cặp lên vai.
“Đi!”
Băng Hạ để mặc bàn tay mình trong tay Hàn Phong để anh kéo đi.
Hàn Phong, tức là gió lạnh. Chẳng trách, bàn tay anh luôn mát mẻ, như cơn gió trời hiếm hoi của mùa hè thổi qua, phút chốc bay biến hết tất cả mồ hôi.
Còn tay ai đó, thì rất ấm. Giống như đốm lửa đỏ hồng, âm ỉ cháy từ bên trong, nhẹ nhàng và ân cần sưởi ấm cô
giữa băng tuyết giá lạnh mùa đông.
Phong và Hạ đi xuống cầu thang, ngược chiều là một người đang đi lên.
Người đó nhìn anh và cô, trong mắt lóe
lên sự ngạc nhiên, sau đó biến mất. Băng Hạ cảm thấy nơi bàn tay hai
người đang siết lấy nhau, có một ánh mắt đang ngưng đọng, và dính kết ở
đấy.
Bàn tay đang mát lạnh, đột ngột trở nên buốt lạnh. Ngón tay giật giật không tự chủ.
Cô mất tự nhiên, cựa quậy rút tay ra
khỏi tay Phong. Phong nhìn cô, trong ánh mắt hình như có lẫn một chút
thất vọng, nhưng cô quay đi, tránh ánh mắt của anh, không muốn nhìn thấy bất cứ cảm xúc gì trong đôi mắt ấy.
“Hạo Thiên, lâu quá không gặp!”
Phong cười với Thiên. Thiên nhìn anh bằng ánh mắt lạ lẫm, sau đó gật nhẹ đầu.
Phong quay sang hỏi Hạ. “Có đi không?”
Cô nhìn anh, nắm chặt bàn tay lại, gật
nhẹ đầu. Giống như chú cún nhỏ sợ hãi, bị ép buộc phải chấp thuận, nhưng một nửa trong đó lại có cả sự kiên quyết.
Phong rất nhanh nắm lấy tay cô, sau đó kéo cô đi qua người Thiên.
Khoảnh khắc cô lướt qua anh, mái tóc cô
bay lên, màu áo đồng phục trắng tinh của trường Thánh Huy như đôi cánh
thiên sứ trắng muốt vừa vô hình lại vừa hữu hình, thấp thoáng sau lưng
cô.
Cái nắm tay nhanh như chớp đó, không thể qua được mắt anh.
Nơi cầu thang trơ trọi chỉ còn lại mình
Thiên. Anh đứng lạc lõng giữa cầu thang, trước mắt hoàn toàn không còn
nhìn thấy bậc thang tiếp theo nữa.
“Muốn đưa em đi đâu?”
Băng Hạ nhẹ nhàng hỏi. Phong vẫn nắm tay cô kéo đi, không trả lời cũng không quay đầu lại. Hạ chợt cảm thấy, đối diện với tấm lưng anh thế này, cô lại cảm thấy dễ thở hơn so với việc
đôi mắt màu xanh ngọc của anh cứ nhìn cô chăm chú.
Có lẽ anh đang không vui.
Cô cụp mắt xuống.
Phong đưa Hạ đến một tòa nhà khá lớn. Cánh cửa xoay bằng kính trong suốt phản chiếu hình ảnh hai người.
Anh rất tự nhiên, đưa cô bước vào bên
trong. Sàn đá hoa cương màu cẩm thạch toát lê