Snack's 1967
Tuyết Rơi Mùa Hè

Tuyết Rơi Mùa Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328165

Bình chọn: 7.5.00/10/816 lượt.

n vẻ sang trọng, nhưng
phảng phất chút lạnh lẽo.

Phong và Hạ bước vào một căn phòng rất rộng. Anh đóng cửa lại, đến lúc này mới chịu buông tay cô.

“Đây là…?”

Hạ ngỡ ngàng nhìn xung quanh. Căn phòng
với sàn làm bằng gỗ sáng bóng, tường được xây thô ráp xù xì để cách âm
tốt, bên trên bục cao giống như sân khấu là rất nhiều nhạc cụ âm nhạc,
còn bên dưới là những hàng ghế trống không, xếp ngay ngắn.

“Câu lạc bộ Âm nhạc Thành phố” Anh mỉm
cười trả lời “Ngày trước bà anh là giáo viên dạy âm nhạc ở đây. Từ bé
anh đã đến đây chơi rất nhiều lần.”

Hạ bước từng bước về phía trước, trên sân khấu, ánh sáng màu vàng nhạt như mật ong, ngọt ngào lan tỏa.

Ánh mắt cô dừng ở cây Violin nằm bên cạnh chiếc Piano màu trắng.

Cầm lên.

“Em có thể chơi chứ?”

Cô hỏi anh, nhưng không nhìn anh.

Anh cũng không trả lời. Đưa cô đến đây mà không để cô chơi thì làm gì?

Ngón tay trỏ của Hạ miết dọc theo sợi dây đàn màu bạc, lóng lánh dưới ánh sáng đèn.

Cô đặt nó lên vai.

Khoảng khắc cây vĩ và dây đàn chuẩn bị tiếp xúc với nhau, trong đầu Băng Hạ xẹt qua một kí ức, nhanh như chớp.

Đôi mắt chứa những cảm xúc hỗn tạp vật lộn, rèm mi đen nhánh khẽ rung rung, cô từ từ hạ cây đàn xuống.

“Sao em không chơi?” Hàn Phong bước lên sân khấu, hỏi.

“Em không muốn chơi.” Hàng mi cụp xuống che khuất đôi mắt, cô đặt cây đàn vào vị trí cũ, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên đó hồi lâu.

“Không sao cả, ở đây không có ai hết.”

Phong mỉm cười.

“Không.”

Cô nhắm mắt.

Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng qua sự hụt hẫng. Nhưng rất nhanh sau đó, anh hít một hơi, mỉm cười.

“Vậy để anh chơi cho em nghe.”

Cô ngạc nhiên nhìn anh. Vẫn giữ nụ cười
nhã nhặn như chàng hoàng tử lịch thiệp, anh tiến đến cây đàn Piano, từng bước chân nện xuống sàn gỗ những tiếng gãy gọn, cô đặc.

Anh ngồi xuống.

Mỉm cười nhìn cô, bàn tay lướt trên phím đàn trắng tinh.

Một điệu nhạc nhẹ nhàng vang lên. Nơi
sâu thẳm trong trái tim Băng Hạ đột ngột dội lên một thứ cảm xúc xao
xuyến mãnh liệt. Cô nhìn anh, ánh mắt nửa hờ hững, nửa mê muội. Anh ngồi đó, linh hồn như đã phiêu du, mái tóc dưới ánh sáng như dệt nên từ muôn ngàn sợi tơ vàng lóng lánh. Chiếc áo trắng, cây đàn Dương cầm trắng,
ánh mắt anh như lạnh lùng dửng dưng, nhưng cũng giống như ánh mắt ngây
dại của chàng hoàng tử chìm đắm trong thứ cảm xúc lạ lùng.

Băng Hạ hít một hơi thật sâu, sóng mắt xao động, bàn tay cùng trái tim như đang run rẩy.

Là vì em đã hứa với một người, tiếng đàn của em sẽ chỉ dành cho người đó, sẽ mãi mãi thuộc về người đó, và chỉ
mình người đó được nghe.

Băng Hạ nhắm mắt.

Cô vốn chưa từng trao cho anh thứ tình cảm nhiều hơn tình bạn, vậy mà, tại sao anh vẫn đối xử tốt với cô như thế?

Thứ tình cảm anh dành cho cô, cô mơ hồ nhìn thấy được, nó còn nhiều hơn cả tình yêu.

*Cạch*

Chai rượu đặt xuống bàn kính một cách thô bạo. Thiên quệt miệng, đôi mắt lờ đờ đỏ ngầu.

“Ở đây hết rượu rồi à????”

Thiên quát lên, giọng nói lè nhè mất tự chủ.

Chàng trai bồi bàn đứng bên cạnh khẽ
liếc mắt nhìn Nhật Long ngồi bên cạnh. Anh thở dài, khoát tay. Chàng
trai quay lưng bước đi.

*Cạnh* Một chai rượu nữa được đặt xuống
trước mặt Thiên. Anh cướp lấy, đưa lên miệng tu ừng ực, như thế thứ nước đang được đổ vào miệng mình thực sự là nước giải khát mát lạnh chứ
không phải thứ nước cay xè, có cồn, và làm con người ta lao đao.

“Yul, uống với tôi!!!”

Thiên thảy chai rượu vào người Long, Long đón lấy, đặt lên bàn.

“Thiếu Gia…”

“Câm ngay!!!” Anh lừ mắt nhìn Long
“Thiếu gia là ai? Là thằng nào? Chẳng có Thiếu gia quái gì ở đây cả. Tôi có tên!” Anh đập đập vào ngực mình “Gọi tên tôi!!!”

“Thiên…” Long chau mày, đang định nói thì bị Thiên cướp lời.

“Không uống thì thôi, đưa tôi, lằng nhằng!!!” Thiên cướp lấy chai rượu vừa được Long đặt lên bàn, ngửa cổ uống tiếp.

Long thở dài. Trong hai người, vẫn cần có một người tỉnh táo là tốt nhất.

Giọt rượu cuối cùng chảy xuống họng, Thiên bực mình, ném chai rượu xuống đất, gào lên gọi bồi bàn.

Chai rượu vỏ ngoài màu trắng đục chầm
chậm lăn đi, dừng lại dưới một đôi giày cao gót vừa bước vào. Chủ nhân
của đôi giày đó lưỡng lự cúi xuống nhặt chiếc vỏ chai, tiến đến đặt lên
bàn kính vốn đã có rất nhiều những vỏ chai như thế.

Long ngước lên, vài giây ngỡ ngàng.

Tà váy trắng thấp thoáng trong tầm nhìn
của Thiên, anh từ từ ngước lên, đôi mắt tê dại như quái thú nhìn chằm
chằm vào cô gái đang đứng trước mặt mình.

Mái tóc hơi quăn, thả ngang vai.

Làn da trắng.

Đôi mắt to tròn, long lanh màu tro, trong suốt như pha lê cùng hàng mi đen nhánh.

Anh kinh ngạc, hơi men trong phút chốc bay biến, đôi mắt mở to, đứng bật dậy.

Màu xám tro trong đôi mắt mờ mờ ảo ảo, biến thành màu n