
t vô cảm. Sau khi lấy trong cốp xe ra hai thùng cactong lớn, họ cùng đi
về phía kí túc xá nữ bên hông trường.
“Wow, tao nói không sai mà, chắc họ đi nghỉ mát ở đâu với nhau đây!”
“Sướng dã man! Hai đứa kia chắc kiếp trước được quý nhân phù trợ nên kiếp này sung sướng như tiên!”
“Eo, giá tao cũng được như thế!”
“Mày mơ đi, đến Phù Dung công chúa còn bị đá bay kia kìa, mày là cái gì?”
“Mày đừng có nói thế, Phù Dung là con
búp bê suốt ngày quanh quẩn trong đài các, Thiếu gia chán là phải. Mày
nhìn Băng Hạ xem, nó có gì hơn Công chúa không, nhà thì không giàu bằng, nhưng Thiếu gia chẳng chết mệt nó!”
Con bé tóc hoe vàng vừa nói xong, bỗng
giật mình che miệng lại. Phù Dung tay cầm lon nước ngọt đi ngang qua như không nghe thấy, nhưng con bé vẫn lè lưỡi đưa tay ôm ngực. cái miệng
hại cái thân, những người vai vế như thế này không nên nói đụng đến mới
phải!
Đặt cốc nước ấm vào bàn tay lạnh ngắt,
Long ngồi xuống cạnh Bảo Vy, đôi mắt nhìn cô vẫn tràn ngập lo âu. Bảo Vy mà anh biết vốn dĩ là cô gái dễ khóc dễ cười, buồn thì khóc, vui thì
cười. cô gái trước mặt anh bây giờ cứ như con búp bê không biểu cảm,
biết đi và biết hoạt động, ngay cả nước mắt cũng chẳng rơi. Một Bảo Vy
vì đau lòng quá mà mất cả tri giác, đối với anh hoàn toàn lạ lẫm và
không biết cách thích nghi.
“Bảo Vy, ba đi rồi”
Băng Hạ đứng dựa vào bức tường đối diện, tay cầm cốc nước lọc, nói thản nhiên. Nhưng vẻ đau lòng có thể len lỏi
qua từng hơi thở. cô nhắc nhở Bảo Vy nhẹ nhàng nhưng giống như hồi
chuông lớn cảnh tỉnh bạn. Và cảnh tỉnh chính mình. phải rồi, ba đã mất,
đã chẳng còn ở bên cạnh động viên và yêu thương hai người nữa.
Trở nên vô cảm theo cái cách bất cần và ương ngạnh như thế, thật nông cạn.
Vy đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn Băng Hạ
như oán trách. Oán trách cái điệu bộ thản nhiên của cô. Cho dù mất đi
tri giác theo cách nào, thì một phần nhỏ trong Bảo Vy vẫn ý thức được
những gì diễn ra xung quanh, chỉ là vì mệt mỏi nên một phần khác trong
Vy đã không cho cô phản ứng lại. Và cái phần nhỏ kia, giờ đây đang thầm
nhủ, phải chăng vì không có quan hệ huyết thống ruột thịt, nên Băng Hạ
mới thản nhiên được như vậy khi ba cô ra đi?
Vy đứng dậy, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn nhìn chăm chăm vào Hạ, cô quay lưng chầm chậm bước vào phòng.
Hạ khẽ nâng đáy cốc cho nước lạnh chảy
vào cổ họng, cảm giác ánh mắt của Vy như lưỡi dao xuyên thấm từng tế bào của mình. Cô hiểu Vy đang nghĩ gì, thật chẳng có loại con nào mà có thể bình thản như vậy khi ba chết. cách Vy nhìn nhận sự việc theo cái
nguyên lý mặc định như thế, và qua con mắt u ám của đứa con vừa mất cha, thì cũng chẳng có gì sai và đáng trách cả.
Cánh cửa phòng đóng lại, Bảo Vy lê từng
bước chân chậm chạp một cách cố tình, đến bên chiếc thùng cactong vừa
được Nhật Long mang vào.
Cô nâng lên một tấm ảnh.
Trong ảnh, ông Thiều Tuấn đang nở nụ
cười giữa hàng chục nếp gấp nhăn nheo trên mặt, hai tay quàng qua vai
hai đứa con gái nhỏ. một đứa da trắng muốt, tóc xõa, đôi mắt tròn xoe
lạnh lùng nhìn vào ống kính. Đứa còn lại buộc tóc hai bên bằng sợi dây
màu xanh lúc lắc, chiếc váy màu đỏ, cười híp mắt lại để lộ hàm răng sún
dễ thương, trên tay còn cầm cây kẹo mút dở.
Một giọt nước mắt rơi xuống, Vy cắn môi
quay lên giường, thả sấp người xuống, tay vẫn nắm chặt tấm ảnh cũ nát,
như nắm chặt cái ký ức xưa cũ đã trôi qua hàng chục năm. Tấm ra giường
bị cô nắm lại nhàu nhĩ, nước mắt thấm ướt nó, nhưng tuyệt nhiên không để lộ tiếng nấc nào.
…
“Ê! Tao có hai vé xem Titanic này, mày đi không?”
“Thằng người yêu của mày đâu rồi?”
“Nó á? Nó….”
Mọi tiếng nói trong lớp chợt im bặt khi
cánh cửa lớp mở ra, Bảo Vy và Băng Hạ bước vào. Khuôn mặt một trong hai
người chẳng còn tươi rói như mùa xuân, thế nhưng cũng vẫn khiến người ta chú ý.
“Vy…!”
Mai Nhã vừa hơi ngỡ ngàng, cô bé gọi khẽ, Vy đã đi ngang qua Nhã, đôi mắt trầm xuống.
Hạ không bước vào chỗ, cô ném chiếc cặp
“phịch” xuống mặt bàn, quay người bước ra khỏi lớp. hai người cứ như hai thế giới tách biệt nhau, phút chốc bỗng trở nên xa lạ, chẳng còn giống
đôi bạn thân quấn quýt bên nhau, bất chấp sự khác biệt giữa hai con
người nữa.
Hàn Phong nhanh như gió, đứng dậy.
Ngoài hành lang, anh bắt kịp Hạ đang ung dung đút tay túi áo.
“Mấy ngày nay em đi đâu vậy?”
“…”
“Này!”
“…”
Anh nóng nảy giật tay cô lại, cô cau mày phũ phàng đẩy tay anh ra.
“Anh tránh ra đi, tôi đi đâu thì có liên quan gì đến anh chứ? đừng làm tôi bực mình!” Cô quát lên.
Anh im lặng, đôi mắt màu ngọc bích lặng lẽ nhìn cô, anh không chút tức giận, trái lại còn chăm chú nhìn sâu vào mắt cô.
Anh thực sự muốn biết chuyện gì đã xảy đến với người con gái anh trót yêu.
Cô nhíu mày thở mạnh, quay người bước đi. Anh chặn cô lại.
“Tôi thực sự đã rất lo lắng cho em.”
“Làm ơn tránh ra!” Cô