XtGem Forum catalog
Tuyết Rơi Mùa Hè

Tuyết Rơi Mùa Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329081

Bình chọn: 7.5.00/10/908 lượt.

ết thâm quầng mờ mờ,
chứng tỏ đã mấy đêm mất ngủ. Đôi mắt cô thì trống rỗng vô hồn, để tâm ở
đâu cũng không rõ.

Hôm nay là ngày rải tro của Thiều Tuấn.

Nhìn thấy xác cha được đưa vào lò thiêu, ánh mắt của Bảo Vy vẫn bình thản, thậm chí còn chẳng có chút đau đớn
nào, cứ như cái vừa được những ngọn lửa đỏ rực bỏng rẫy thiêu đốt chỉ là những mảnh vỡ vụn vặt vô giá trị đáng bị vứt đi.

Băng Hạ thì quay mặt đi suốt từ khi thi thể được đưa vào lò thiêu, cho đến khi nhận được hũ tro của ông.

Ba cô…giờ chỉ còn là những mảnh tro tàn
thế này ư? Một người cha khắc khổ nhưng luôn yêu thương che chở cho con
gái bằng trái tim của cả người mẹ và người cha, bằng tình phụ tử và mẫu
tử đầy đủ mà con gái ông thiếu thốn. thế nhưng cuối chặng đường đời cũng chỉ là hũ tro tàn nhẹ bẫng nằm trong tay con gái.



Bảo Vy ngồi trên xe lặng lẽ, đôi mắt khô cạn những giọt nước mắt. Tiềm thức như trống rỗng, linh hồn mệt mỏi đã
lưu lạc đến phương trời nào, đến miền kí ức mang màu quá khứ buồn bã.
Nơi đó có ba, có mẹ, có Băng Hạ, có một khu vườn toàn hoa là hoa, ngát
hương êm dịu. linh hồn bé bỏng đáng thương rong chơi mãi ở đó, giống như người ba mà cô hằng kính yêu và hũ tro im lìm nằm trong vòng tay siết
chặt này không phải là một.

Xe dừng ở bờ sông. Nhật Long quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Bảo Vy.

“Vy, cùng tiễn ba đi nào”

Hạ nhìn cô, giọng khàn khàn.

Vy đưa tay đẩy cánh cửa xe, bước ra
ngoài. Cơn gió đông buốt lạnh thoảng qua, thổi tung lên mái tóc xơ xác,
mảnh vải bịt nơi miệng hũ tro khẽ rung động.

Bờ sông vắng lặng, từng ngọn cỏ héo hon xơ xác nằm bẹp dưới gót giầy người đi qua mà không chút phàn nàn.

Bụi hoa cỏ may nằm bên sông cúi rạp
xuống, không biết do gió trời quá mạnh hay đang tiễn biệt một linh hồn
về nơi cát bụi. Miệng hũ tro mở ra, Bảo Vy đeo găng tay trắng lấy ra
từng chút, từng chút một, rải chầm chậm xuống dòng sông trôi lững lờ
thanh thản.

Băng Hạ đưa tay bốc một nắm tro, xòe tay cho gió thổi. từng con gió mang theo những mảnh tro tàn xoay tròn trong không khí, rồi điểm dừng chân cũng vẫn là mặt sông lạnh căm.

“Ba đi bình an. Con yêu ba.”

Hạ quay lại nhìn Vy, đây là câu nói đầu
tiên suốt ba ngày nay của cô. Lòng đau thắt, cô nhìn xuống mặt sông đã
chìm những nắm tro tàn.

“Con cũng yêu ba”

Gió thổi mạnh.

Hình như nơi đâu đó, đã có người mỉm cười thanh thản.





Dọn dẹp lại đồ đạc trong căn nhà cũ kĩ,
có một người sống nên những món đồ còn dùng được tích lại cũng chỉ được
hai thùng cactong. Căn nhà được dọn hết đồ trở nên trống trải và điêu
tàn hơn, ngoài trời gió thổi mạnh như muốn mang cả căn nhà đi về miền xa xăm.

Lau những khung ảnh phủ cả tấc bụi, Bảo
Vy vẫn chẳng nói chẳng rằng, bộ áo tang đen vẫn mặc trên người, làm Nhật Long không ngừng xót xa. Băng Hạ mang hết những cuốn sách của Thiều
Tuấn đi đốt, cô thậm chí còn không dám mở ra xem.

Nhìn ngọn lửa đỏ hồng liếm láp những
trang sách cũ mèm chi chít chữ, Băng Hạ ngồi ngẩn người. cảm giác trống
vắng bỗng trở nên rõ mồn một.

“Nhìn Bảo Vy đáng lo quá.” Thiên ngồi
xuống bên cạnh Hạ, nhẹ nhàng thả vào ngọn lửa hừng hực một cuốn tập rách nát ố vàng anh vừa tìm được.

“Vâng” Hạ mím môi, cô đưa mắt nhìn vào
trong nhà. Bảo Vy vẫn ngồi tần ngần lau những khung ảnh, Nhật Long chăm
chú dọn đồ, thỉnh thoảng lại hướng về Vy ánh mắt lo âu.

“Em làm anh rất yên tâm” Anh nhìn cô đầy quan tâm “Nếu như em cũng giống Vy, anh thật không biết làm thế nào…!”

“Anh nghĩ em sẽ giống cậu ấy à?” Hạ nhìn anh, ánh mắt nửa dò xét nửa châm chọc.

“Ừ, anh đã thực sự rất lo lắng”

Đôi mắt tròn xoe nhìn anh chăm chú, rồi cô cười nhẹ, nụ cười hời hợt.

“Mấy ngày anh không về nhà rồi, không sao chứ?” Hạ sực nhớ ra, cô hỏi anh.

Anh nhìn cô, ánh mắt trầm ấm, được một lúc, anh nhẹ lắc đầu.



10 sáng.

Hai chiếc xe của Nhật Long và Hạo Thiên
lặng lẽ tiến vào sân trường Thánh Huy. Học viên trên các tầng lầu chen
chúc nhau chật kín lan can, ai cũng hiếu kỳ ngó xuống. Mấy ngày hôm nay
hai cặp đôi này không đến trường, đám nữ sinh nhiều chuyện đã bàn tán
rôm rả với nhau rằng có lẽ họ đã nghỉ học đi chơi. Sau khi thi, số lượng học sinh nghỉ học cũng không ít, cho nên việc 4 người họ vắng mặt cũng
không phải điều gì quá kì lạ hay nghiêm trọng. Chỉ là những người được
chú ý, cho nên tin tức về họ cũng là một đề tài nóng sốt.

Từ hai chiếc xe, hai cô gái khuôn mặt
nhợt nhạt xanh xao bước ra. Từ khoảng cách xa, nên chẳng mấy ai chú ý
đến điều đó. Trên tầng cao rộ lên những tiếng kêu ầm ĩ, ngạc nhiên có,
ngưỡng mộ có, cả ghen tị cũng có. Ừ thì nếu là được đi chơi với hai
chàng thiếu gia kia thì những biểu cảm này có quả là không sai.

Băng Hạ mặc áo sơ mi trắng bên trong áo
khoác jacket xám, quần bò xanh bạc, tóc xõa ra bồng bềnh nhưng phảng
phất sự tiều tụy. Bảo Vy mặc áo đen, khoác ngoài là áo nỉ đen, gương mặ