
muốt, nước mắt đầm đìa loang lổ, gào khóc.
“Tai nạn máy bay…” Ông Thiều đưa tay ôm lấy mặt, bờ vai run run “Là tai nạn máy bay cô chủ ạ…”
“Rõ ràng ba mẹ cháu nói dối. họ nói sẽ
về dự sinh nhật cháu, họ nói sẽ bay từ Pháp về đây trong tối nay, họ nói sẽ mua quà sinh nhật cho cháu, họ nói sẽ cùng cháu cắt bánh sinh nhật
như mọi năm. Rõ ràng họ là những người hứa cuội!”
“Không đâu…cô chủ ơi….”
Nhiều tiếng khóc vang lên bên tai Hạ như một bài đồng ca đưa tiễn linh hồn. Nhưng cô bé chẳng nghe thấy được gì, cũng chẳng rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.
Chẳng thể rơi được nữa…
“Mọi người trong nhà đã nói với em như
thế mà!” Hạ nhìn anh thắc mắc, trong đầu ngổn ngang biết bao là suy nghĩ bề bộn “Rõ ràng…”
“Anh đã nhờ một anh bạn của anh, đang
làm Công an. Nhờ anh ấy tìm xem hơn 10 năm trước có vụ tai nạn máy bay
nào không. Nếu là tai nạn máy bay, thì hẳn số người chết sẽ không ít, vì vậy chắc chắn sẽ có lại lưu lại hồ sơ và danh sách những người tử nạn
năm ấy. anh nhờ anh ta, tra giùm xem, có tên ba mẹ em trong đó hay
không.” Giọng Hạo Thiên đều đều, mắt anh vẫn dán vào biểu cảm trên mặt
Băng Hạ.
“Rồi sao nữa?”
“Nhưng anh ta nói…10 năm trước…thậm chí còn chẳng có vụ tai nạn máy bay nào cả…”
*Choang!!!*
Khuôn mặt Băng Hạ trắng bệch, đôi mắt mở to. Chiếc cốc uống nước rơi xuống đất, vỡ tung tóe.
“Anh nói cái gì?”
“Anh ấy nói…” Hạo Thiên kiên nhẫn lặp lại “10 năm trước…không hề có vụ tai nạn máy bay nào hết.”
“Thế….là thế nào? Tại sao lại như thế…?” Băng Hạ thất thần, đôi mắt hoảng sợ đến đờ đẫn. môi cô run run, ánh mắt nhìn anh như cầu cứu “Liệu có sự nhầm lẫn nào không?”
“Anh cũng đã nghĩ như em, nên đã nhờ anh ấy kiểm tra những năm kế tiếp. nhưng từ quãng thời gian em 4 tuổi cho
đến 9 tuổi, không hề có vụ tai nạn máy bay nào cả. huống hồ, ba mẹ em
mất khi em mới có 6 tuổi…”
Trái tim trong lồng ngực cô từ khi nào
đã siết lại thật mạnh, cô cảm thấy khó thở, một tay siết lấy ngực, tay
còn lại bấu chặt vào vạt áo khoác.
“Em không sao chứ?” Hạo Thiên vội ngồi lại gần.
“Em không sao….” Cô lắc đầu “Vậy ba mẹ em…họ chết vì cái gì…?”
“Anh không biết” Hạo Thiên lắc đầu, ánh mắt anh đầy bất lực. “Một, là gia đình em có sự nhầm lẫn. hai là, họ cố tình nói dối em…
Nhưng theo anh nghĩ, lý do cái chết thì không thể nhầm lẫn được…
Vì vậy, có thể do em quá nhỏ, nên với lý do nào đó, họ đã không nói sự thật với em.”
“Không thể…không thể nào…”
Đôi mắt Băng Hạ mờ mịt, một tấm màn đen sụp xuống mí mắt. trước mắt cô bây giờ là một không gian ảm đạm, trống rỗng và tối đen.
Vậy cái thứ cô đi tìm suốt bao nhiêu năm qua, rốt cuộc nó là cái gì?
Giờ mới thấy mình thật nực cười biết
bao. Tại sao lại có thể tự nhủ rằng sẽ trả thù cho ba mẹ, sẽ tìm ra kẻ
đã h-ã-m hại họ, để rồi bây giờ mới biết, thậm chí sự thật về cái chết
của họ bản thân cô cũng không rõ.
Không có vụ tai nạn nào hết ư? Vậy thì rốt cuộc cha mẹ cô tại sao lại chết?
Mịt mờ…tối tăm…sự thật sao cứ mãi xa vời.
Và rốt cuộc thì những con người kia, họ
tại sao lại lừa dối cô suốt bao nhiêu năm? Người cùng đã ra đi rồi, đã
tắt thở rồi, đã về với cát bụi rồi. Tại sao vẫn phủ cái tấm màn đen ấy
lên cái sự thật mà đáng ra nó chẳng cần phải giấu?
Tại sao?
Tại sao?
….
Tại sao????????
“Em phải về, em nhất định phải về. em cần hỏi ba em cho ra nhẽ!”
“Ba em?”
“Ba nuôi. Trước ông làm quản gia cho gia đình em. Chính ông ấy đã nói với em ba mẹ em mất do tai nạn máy bay.
Nếu như ông ấy nói dối, em cần biết sự thật. em cần biết rốt cuộc ba mẹ
em làm sao mà chết!”
Băng Hạ đứng bật dậy khỏi chiếc ghế
sofa, quay người chạy ra khỏi phòng tiếp khách. Bóng cô lấp loáng dưới
ánh nắng chiều mờ nhạt.
Thiên vội đứng dậy, hoảng hốt chạy theo.
“Hạ!” Anh kéo tay cô lại.
“Anh làm gì thế? buông em ra!” Hạ hét lên, cô giật tay về, lông mày cau lại một cách khó chịu.
“Tại sao em cần quan trọng chuyện này đến vậy?”
“Anh nói cái gì?” Hạ ngây người.
“Tại sao em cần quan trọng lý do ba mẹ
em mất chứ? họ dù gì cũng đã ra đi rồi. 10 năm trước kia! Không phải tai nạn máy bay thì là một lý do khác. Em cứ cố gắng đào xới như vậy liệu
họ có thanh thản không? Họ có sống lại không?” Thiên gắt lên, trong đôi
mắt xanh xoay tròn những vòng xoáy mất bình tĩnh.
“Anh im đi!” Cô trừng mắt. đôi mắt lạnh
lùng đáng sợ. “Anh làm sao hiểu được tại sao em lại phải đi tìm kiếm mấy thứ như thế này chứ!” “Thế thì tại sao?”
“Anh có hiểu cảm giác của đứa trẻ vào
ngày sinh nhật của nó được tin ba mẹ mất và suốt những năm sau đó, ngày
sinh của nó được biết đến là ngày giỗ của ba mẹ? anh có hiểu cảm giác
của đứa trẻ đứng đó nhìn ba mẹ mình ngập trong vũng máu và nhắm mắt mãi
không mở ra, đến lời trăng trối cuối cùng của họ cũng không được nghe?
Anh làm