Insane
Tuyết Rơi Mùa Hè

Tuyết Rơi Mùa Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329760

Bình chọn: 10.00/10/976 lượt.

ện
thoại. lại thế nữa rồi, Vy là người rất biết cách lo cho bản thân, nhưng lại luôn làm Hạ cảm thấy lo lắng. đã 11 rưỡi tối, và với cái màn mưa
mỗi lúc một to ngoài kia, thật khó để Hạ không sốt ruột.

Cô đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, từng
hạt mưa trượt dài ở phía bên ngoài tấm kính, chúng muốn vào trong, nhưng không thể. cô với tay kéo tấm rèm vào, ngồi phịch xuống ghế sofa, uống
một ngụm nước.

“Thuê bao quý khách vừa gọi…”

Cô ném chiếc điện thoại xuống ghê, bên
cạnh Sô cô la, con mèo giật mình ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt màu nâu vàng phảng phất lo lắng.

Những chiếc ô lướt thật nhanh trên con đường trắng xóa nước.

Một mình cô đứng ở đây, lẻ loi và cô độc, lạnh lẽo và buồn tẻ.

Từ đằng sau Bảo Vy, có một đôi trai gái
khoác tay nhau chạy thật nhanh qua đường. chàng trai thì dùng vạt áo che mưa cho cô gái, còn cô gái thì nép vào lòng người yêu như con cún nhỏ,
ngước đôi mắt long lanh hạnh phúc nhìn chàng trai. Mái tóc cô gái đã bị
ướt nhẹp, cả chiếc áo mặc trên người cũng bị mưa xối, nhưng nụ cười trên môi họ quả thực rất hạnh phúc.

Vy ngẩn người nhìn họ.

Sợi dây chuyền rơi từ tay Vy xuống đất. con gấu bông nhỏ đẵm nước nằm lăn lóc.

“A, xin lỗi chị, em không cố ý!”

Chàng trai vội vàng xin lỗi Bảo Vy, cô đờ đẫn nhìn họ rồi mỉm cười, nụ cười nhạt nhòa theo màn mưa.

“Không sao ạ”

Chàng trai và cô gái đứng nhìn Vy cúi
xuống nhặt sợi dây, ánh mắt ái ngại. họ nhìn nhau rồi cùng nhìn Bảo Vy,
cô nhặt sợi dây lên, dùng ánh mắt ấm áp nhìn nó. Con gấu bông như mỉm
cười theo một cách ngây ngô.

Một chiếc xe ô tô trờ tới, ánh đèn pha
sáng rực chiếu vào mặt Vy. Cô giật mình ngẩng lên, phát hiện mình nãy
giờ đang đứng giữa đường.

Khuôn mặt đôi trai gái phía sau chợt biến sắc.

“Chị gì ơi…!”

Ánh đèn vàng vọt sáng rực cùng tiếng còi xe giục giã như chìm lấp trong tiếng mưa xối xả.

Cô vẫn đứng ngây ra đó, bên tai cô,
tiếng mưa, tiếng còi xe, tiếng hét của đôi trai gái và cả những tiếng
kêu của người đi đường, tất cả như hòa lẫn vào với nhau.

<Đoàng!>

Một tia chớp rạch ngang bầu trời đầy đau đớn.



Băng Hạ giật mình bật dậy, cô nhìn ra ngoài trời đặc sệt một màu đen, tiếng sét như xé bầu trời và xé cả lòng người.

Cô nhặt lấy chiếc điện thoại, lướt bàn phím thật nhanh. Ngón tay run run mất kiên nhẫn.

“Alô? Sao gọi anh muộn thế này?”

“Hạo Thiên, cho em số Nhật Long!”

“Em cần làm gì?”

“Cho em, nhanh lên!”

“Ừ, cúp máy đi để anh gửi cho.”

Tiếng nói vừa dứt, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng “tút, tút” gấp gáp. Thiên cúp máy, mở danh bạ đến tên Long.

Băng Hạ nắm chặt chiếc điện thoại như
muốn bóp vụn nó ra, chuông tin nhắn vừa đến, cô đã mở ngay ra và gọi
luôn vào số điện thoại Thiên vừa gửi đến, thậm chí còn không buồn nhìn
số.

Nhật Long đang nằm trên giường, chẳng rõ là còn thức hay đã ngủ, chiếc điện thoại nằm bên cạnh anh bỗng rung
liên hồi. Như phản xạ của người đang chờ điện, anh bật dậy và nhìn vào
màn hình.

Chỉ một khắc thôi, anh đã mong màn hình hiện tên người gọi là “Dưa chuột”.

Nếu cô gọi cho anh, nói rằng cô đang buồn.

Nếu cô gọi cho anh, nói rằng cô đang khóc.

Nếu cô gọi cho anh, nói rằng cô đang ở một nơi nào đó.

Thì anh sẽ bất chấp tất cả, bất chấp cả Lam Đình, để lao đến nơi cô đang ở, và ôm lấy cô, xin lỗi vì đã đuổi cô đi.

Nhưng cũng chỉ là “nếu”. Chữ “nếu” vốn tàn nhẫn và phũ phàng mà.

Nhìn màn hình hiển thị số lạ, Long cười khẩy, ném chiếc điện thoại xuống đất. tiếng chuông tắt phụt, màn hình tối đen.

Băng cau mày, gọi lại lần nữa. lần này
thì đầu dây bên kia lại vang lên giọng đều đều của cô gái tổng đài mà Hạ đã nghe đến thuộc lòng.

Cô đứng bật dậy, vơ lấy chiếc dù, mở cửa ra ngoài và lao vào màn mưa giăng kín không gian.

Chàng trai lao đến, đẩy Bảo Vy ra khỏi
quỹ đạo đi của chiếc xe. Cô ngã xuống đất, nước mưa bắn lên mặt, sợi dây chuyền nắm chặt trong tay nay đã rơi lăn lóc xuống đất. cô còn chưa kịp nhặt lại sợi dậy, chiếc xe đã được thể lao vụt qua, trước khi bác tài
phun mấy câu ch-ửi rủa con người chán sống.

“Khônggggggggggggggggg!!!!!”

Khoảng khắc bánh xe cán qua sợi dây
chuyền, Bảo Vy cảm thấy như chính trái tim mình đã bị ngọn dao đâm qua,
cũng tàn nhẫn như vậy.

Chiếc xe lao đi trong màn mưa lạnh giá,
để lại sợi dây chuyền nằm bơ vơ trên đường, con gấu đã bị tách khỏi sợi
dây, nằm một góc thảm thương. Ướt nhẹp.

“Chị gì ơi, chị có sao không?”

Chàng trai bên cạnh ân cần hỏi, khuôn
mặt vẫn chưa thôi hoảng sợ. Bảo Vy ngồi đó im phăng phắc, ánh mắt đau
đớn. cảm nhận cả những giọt máu từ trái tim mình rỏ ra, thật là một cảm
giác không hề thích thú.

“Vỡ rồi…”

“Nát rồi…”

Yêu là chết ở trong lòng một ít…

Băng Hạ đi trên đường, tay cầm ô, tay
cầm điện thoại, ánh mắt dáo dác phóng ra ngoài