XtGem Forum catalog
Tuyết Rơi Mùa Hè

Tuyết Rơi Mùa Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329823

Bình chọn: 7.00/10/982 lượt.

làm gì?” – Long hỏi, khuôn mặt gần như tối sầm lại.

“Em đang làm bánh bột mì” – Đình cười tươi – “Cô Di dạy em đấy”

“Sợi dây chuyền của Bảo Vy là em lấy
đúng không?” – Long không quan tâm đến niềm vui của Đình, anh xẵng
giọng, ánh mắt vẫn xoáy vào người cô.

“Ơ…sợi dây nào?” – Đình ngơ ngác.

“Sợi dây hôm trước em lấy trong ngăn kéo của anh, anh đã nói em không được đụng đến cơ mà, trả anh ngay!”

Long quát lên với âm lượng không nhỏ, Lam Đình giật mình, vội hoảng sợ lùi ra sau, gương mặt xanh mét.

“Anh sao vậy….sợi dây….sao em lại giữ…?” – Đình nhìn anh, đôi mắt đã chực trào nước, đáy mắt ánh lên vẻ oan ức đến xót lòng.

“Em đừng tỏ cái thái độ khiến người ta
thương hại vậy nữa, ok?” – Long gằn giọng – “Anh không đùa với em, trả
ngay sợi dây ấy đây!”

“Em không biết…” – Đình lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt cay xè.

“Sợi dây đó chỉ có em và anh biết, còn nói em không lấy sao?”

Bảo Vy vừa bước từ trên cầu thang xuống, vội vàng chạy đến chắn giữa Long và Đình.

“Long…anh đừng như thế…anh làm Đình sợ đấy, có thể cô bé không biết thật…”

“Em tránh ra!” – Long quát.

Vy bị Long đẩy sang một bên, cô sững
người khi thấy đôi mắt anh hằn lên những tia máu đỏ, ánh mắt mà anh dùng để nhìn cô vào lần cô đã tự tiện xâm nhập và đánh thức ký ức giữa anh
và Lam Đình. Cái cảm giác hiện hữu trong Đình bây giờ, chắc cũng rất
hoảng sợ giống cô khi ấy. Việc để ánh mắt mình tiếp nhận hình ảnh của
người mình yêu thương nổi giận như muốn ăn tươi nuốt sống mình, thực sự
là điều không hề dễ dàng. Nước mắt đã nhanh chóng xuất hiện nơi khóe mắt Đình để làm nhòe đi cái hình ảnh nó không muốn tiếp nhận vào trái tim.

“Cậu chủ, cô Đình, chuyện gì vậy???” – Cô Di từ trong bếp chạy ra, nhìn thấy mọi chuyện trước mắt thì gương mặt vội tái đi.

“Hoàng Lam Đình, anh không muốn nói
nhiều, em thôi ngay cái trò trẻ con ấy đi, trả lại anh ngay sợi dây đó!” – Long nắm lấy vai Đình siết mạnh, ánh mắt đỏ rực màu của tia máu. Nhật Long khi nổi giận lên cực kỳ đáng sợ, chính Vy cũng đã từng trải qua,
và nước mắt trong thời khắc đó cũng giống như Đình, không thể không rơi.

“Em không biết thật mà…” – Đình òa khóc, cô bé rất hoảng sợ.

Vy vội gỡ tay Long đang siết lấy Đình ra “Long, anh đừng như vậy mà…”

Nhưng Vy không hề biết, chính những giọt nước mắt vương trên mi cô còn chưa kịp khô lại là điều Long muốn giết
chết Lam Đình ngay tức khắc. Đương nhiên là khi còn đang trong cơn nóng
giận.

“Cậu chủ!” – Cô Di hoảng sợ chạy đến giữ tay Nhật Long – “Xin cậu chủ bớt giận, có gì từ từ nói…”

“Long, em không có lấy sợi dây…” – Lam Đình vẫn lắc đầu oan ức, nước mắt chảy dài.

Long thở mạnh, anh buông vai Đình ra,
đưa tay lên ôm trán, cố điều hòa cho cái hơi thở gấp gáp. Một số người
giúp việc đã đứng sau lưng anh từ bao giờ, mặt mày ai nấy đều tái mét.
Long khi tức giận thì không phải là họ chưa thấy, nhưng tức giận với Lam Đình thì quả là chưa thấy thật.

“Long, em không có lấy sợi dây của chị
Bảo Vy đâu….em thề đấy….em sẵn sàng chết ở đây ngay tức khắc. Anh có thể tin em chứ?” – Đình đưa tay chùi nước mắt, cô Di khẽ tiến lên nắm lấy
tay Đình. Người lớn tuổi vốn dĩ rất nhạy cảm với những câu thề độc do
người trẻ thốt ra một cách vô tội vạ.

Đình quay sang nhìn Vy, đôi mắt to sau làn nước mắt oan ức như trợn lên kiên quyết.

“Chị Vy, sợi dây của chị, em không hề đụng đến….chị làm ơn đi mà….em không có lấy, chị đừng vu oan cho em…có được không?”

“Đình, chị không…” – Vy hoảng, vội phân trần.

Cô Di một tay vén tóc Đình, một tay nắm lấy vai cô bé. Bà lãnh đạm nói, ngữ điệu như đang khiển trách.

“Bảo Vy, có chuyện gì thì có thể từ từ
nói không? Cô Đình trước giờ không bao giờ lấy cắp của ai thứ gì cả, cô
và cậu chủ làm ơn hãy bình tĩnh suy xét…”

“Cô Di, cô không biết thì đừng tham gia” – Long lừ mắt, đôi mắt vẫn chưa biến mất những tia máu – “Sợi dây ấy ở
đâu, chỉ có mình tôi và Đình biết, giờ sợi dây ấy mất, cô bảo tôi phải
suy xét ư? Còn gì mà suy xét chứ?”

“Long…em không…”

“Em im đi!”

Long quát, anh nhìn sang Bảo Vy đang hướng ánh mắt xót xa về phía Lam Đình, giọng nói sắc bén.

“Vy, em yên tâm, sợi dây ấy anh sẽ tìm
lại cho em. Trong căn nhà này không thể tồn tại kẻ ăn cắp, có gan tự làm tự chịu, ai lấy cắp sợi dây ấy mà còn quanh co chối tội, anh sẽ không
để yên!”

“Long…!”

Vy chưa kịp nói hết câu, Long đã quay người bước lên cầu thang.

Ai không hiểu chuyện cũng biết rằng câu nói đó là ám chỉ Lam Đình.

Mà trong căn nhà này, những người giúp việc đang đứng khép nép ở kia, có ai là không hiểu chuyện chứ?

Căn nhà bỗng rơi vào trạng thái trầm
mặc, đến thở cũng không ai dám thở mạnh, Lam Đình dựa vào vai cô Di khóc nấc oan ức, những người giúp việc nhìn nhau ái ngại. Còn Vy, một mình
cô trơ trọi giữa phòng khách. Tiếng nấc của Đình cứ như cào xé lòng cô.