
, tay ôm một bên đùi và mặt đầy đau đớn, Mai nhanh chân chạy đến xem tình hình.
Trên mặt nó mồ hôi tuông đầm đìa. Cánh tay cầm súng lúc nãy đang ôm lấy một chỗ dính đầy máu, tay kia vẫn nắm chặt quả lựu đạn.
- Đỡ tao đứng dậy! – Nó nói, nét mặt đau đớn.
Nghe nó nói, Mai lập tức đỡ nó đứng dậy. Nó cố đứng lên trong đau đớn rồi bảo Mai buông mình ra. Sau đó, nó lê bước lại một ô kính vỡ, dùng hết sức ném quả lựu đạn đi thật xa.
Quả lựu đạn được nó dùng lực ném đi khá xa, nhưng thời gian phát nổ chỉ có 3 giây nên nó đã nỗ trên không trung.
Quả lựu đạn vừa nổ xong cũa là lúc nó ngất xỉu tại chỗ. Thấy thế, Mai quay sang cố xé chiếc áo sơ mi trong của một xác chết gần đó rồi buộc vào vết thương cho nó. Buộc vết thương thật nhanh rồi để nó lên lưng cõng ra xe, mặt Mai lo sợ không có tí máu.
Mai để nó sau xe, cho nó ôm lấy mình rồi rồ ga phóng thẳng đến bệnh viện nhanh nhất có thể.
Chiếc moto Mai cầm láy phóng thẳng vào cổng bệnh viện, dừng ngay trước cửa chính mà chả quan tâm gì.
Mai bước xuống xe, xốc nó ngồi thẳng dậy. Nó ngất liệm, máu vẫn chảy không ngừng.
Vừa lúc đó, một đội y bác sĩ lập tức chạy đến, bỏ nó lên cáng cứu thương rồi khiên vào. Mai ngay lập tức chạy theo nó.
- Ken ơi tỉnh lại đi Ken, đừng làm tao lo mà Ken ơi. Mày đừng có chuyện gì nha Ken. – Mai nắm lấy tay nó rồi kêu gào trong nước mắt.
Chớp nhoáng họ đã chạy tới cửa phòng cấp cứu. Trước cửa, Minh, Lâm và Đức Anh đang sốt ruột đứng đó, đèn phòng cấp cứu đang sáng. Thấy nó như thế họ hốt hoảng chạy lại.
- Như bị làm sao thế? – Minh.
- Bị bắn lén. – Mai sướt mướt trả lời.
- Phòng cấp cứu ở đây đầy rồi. Chúng tôi phải đưa bệnh nhân lên lầu hai. Phiền các vị không đi theo. Chúng tôi phải sử dụng thang máy chuyên dụng.
Một vị bác sĩ sốt sắn gạt tay Mai ra khỏi tay nó rồi ra hiệu cho các y tá nam khiên cáng cứu thương bước vào thang máy.
- Được rồi! Mai đừng khóc nữa. Như sẽ không có chuyện gì đâu. Nính đi. Có Lâm ở đây rồi.
Lâm ôm Mai vào lòng, cố ngăn hai hàng nước mắt của cô. Quả thật thấy Mai như thế, lòng Lâm đau như cắt.
Mai cứ thế, dựa vào khuôn ngực rắng chắc của Lâm mà khóc. Lâm chỉ có thể an ủi người con gái mà chàng yêu bằng cách đó, cách tốt nhất bây giờ.
Sau một hồi vật vã, Mai không còn khóc nữa, cố gắng giữ bình tỉnh, Mai ngước lên hỏi Lâm:
- Ba người họ vẫn ở bên trong đó?
Lâm nhẹ nhàng buông Mai ra, lấy tay gạt đi hai hàng nước mắt còn vương lại trên má cô rồi từ tốn trả lời:
- Ừ! Nhưng Mai yên tâm đi, sẽ ổn cả.
Mai gật đầu nhìn vào ánh mắt trìu mến của Lâm mà thấy an tâm hơn rất nhiều. Nhưng chợt nhớ ra điều gì, Mai lại lên tiếng:
- Hai chúng ta lên lầu đợi Ken đi! Ở đây có hai người bọn họ rồi.
- Được rồi, đi thôi!
Nói xong, Lâm quay qua chỗ Minh và Đức Anh, người thì ngồi gục đầu xuống căng thẳng, người thì đứng dựa tường mệt mỏi.
- Bọn bây ở đây trông chừng họ đi, tao lên lầu xem tình hình của Như. Khi nào phẫu thuật xong thì phone cho tao một cái.
Lâm nói rồi dìu Mai bước vào thang máy, nhấn nút lên lầu hai.
Bên dưới, Minh và Đức Anh đang lo sốt vó cho Nhi và Ngọc. Còn hắn thì … hai người cứ xem như người tàn hình, chả quan tâm tí nào cả.
Trên lầu hai, Lâm đỡ Mai ngồi trước phòng cấp cứu. Mai thì ánh mắt mệt mỏi và lo lắng. Lâm thì lại nhìn Mai dịu dàng và che chở.
2 giờ sau, đèn phòng cấp cứu ở tầng trệt tắt, Minh và Đức Anh lập tức chạy lại cánh cửa vừa hé mở.
- Họ sao rồi bác sĩ? Có nguy hiểm gì không bác sĩ? – Minh.
- Họ tỉnh lại chưa bác sĩ? Có cần chúng tôi truyền máu hay gì không bác sĩ? – Đức Anh.
Vị bác sĩ nhìn hai chàng, quệt mồ hôi trên trán rồi ôn tồn trả lời:
- Các cậu hỏi hai cô gái à? Tôi không phải bác cấp cứu cho một trong hai cô gái đó đâu! Tôi là bác sĩ cấp cứu cho cậu thanh niên. Thế các cậu có cần hỏi gì cậu ta không? – Giải thích xong vị bác sĩ cười hiền. ( Gọi ông này là Bác sĩ 3 nha mọi người.)
Như bị đoán trúng tim đen, hai người cúi đầu vì ngượng. Vừa lúc đó, cánh cửa mở ra lần nữa, hai vị bác sĩ bước ra.
- Hai người là người nhà của ba người bọn họ? – Bác sĩ 1, người phẫu thuật cho Nhi.
- Vâng! – Đồng thanh.
- Hiện tại đã qua cơn nguy kịch. Đầu đạn đã được gấp ra an toàn. Nhưng có điều…- Bác sĩ 2, người phẫu thuật cho Ngọc.
- Có điều gì thưa bác sĩ? – Đồng thanh.
- Chúng tôi muốn biết tại sao các bệnh nhân lại bị trúng đạn? Các cậu có cần báo cảnh sát hay không? – Bác sĩ 3.
- Không thưa bác sĩ. Chúng tôi không tiện cho biết! – Minh nghiêm nghị trả lời.
- Nếu các cậu đã nói vậy thì chúng tôi cũng không ép làm gì. Mời hai cậu đi làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân ở đại sảnh. – Bác sĩ 2.
- Chúng tôi sẽ chuyển họ đến phòng hồi sức ở lầu 5 sau ít phút theo dõi. Các cậu có thể thăm họ sau 30 phút nữa. Hiện tại thuốc gây m