
cho mọi người xem, xin mọi người đấy, thế
này mà nói tôi là đàn ông sao? Các người có thấy đàn ông mặc áo đệm ngực bao
giờ không, có không? (Đáp: Có chứ! Bây giờ Nhật Bản đang mốt đàn ông mặc áo đệm
ngực. Nám Nám, không thể không nói là cô lạc hậu quá so với thời đại rồi). Có
người đàn ông nào da dẻ lại mịn màng thế này chứ, có không? (Đáp: Có rồi. Bây
giờ sản phầm dưỡng da dành cho nam của Nivea còn bán chạy hơn cả sản phẩm dành
cho nữ ý chứ! Nám Nám, phải nói là cô out rồi). Có người đàn ông nào có những
đặc điểm nữ tính rõ ràng thế này không, có không? (Đáp: Này bà chị, tôi không
trừng mắt thế này mà lại nói mò đâu. Nói cô không có một chút nữ tính nào thì
có vẻ vu oan cho cô, nhưng tôi kiên quyết cho rằng nho khô nhất định không thể
cho là nữ tính được!)
Nám Nám im lặng thầm tranh luận trong bụng, không dám nói ra khiến người ta
được thể, bà ta cho rằng anh chàng này sau khi lợi dụng mình, bị mình nói trúng
tim đen, không dám cãi lại là do thấy xấu hổ. Vì thế bà ta lại càng không nể
nang gì, từng câu từng chữ thách thức sự nhẫn nại của Nám Nám.
“Cậu nói xem rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Cậu nói xem có phải là cậu thấy sắc mà nảy sinh ý đồ không?”
“Cậu nói xem có phải cậu thấy tôi rất dễ bắt nạt không?”
Nám Nám không thèm hạ thấp mình cãi nhau với bà ta, cô không thèm mở miệng phản
bác lại những câu càng lúc càng quá dáng ấy, chỉ lấy ra tờ khăn giấy lau bàn
tay vừa ôm eo bà ta, lại còn phủi tay hai cái rõ là mạnh. Động tác này trong
mắt người phụ nữ nặng hơn một trăm cân kia lại biến thành sự châm biếm đối với
trọng lượng của bà, thế nên bà ta lại càng gào đến hết hơi khản tiếng chưa
thôi.
Vở kịch độc thoại một vai diễn được đến hơn mười phút, Nám Nám cứ giả bộ làm
như tai điếc không nghe thấy gì, người soát vé đứng bên cạnh nhìn thấy chướng
mắt, đang ngồi đành phải đứng dậy nói: “Cậu ta cũng chỉ vì muốn tốt cho chị mà
thôi, nếu lúc nãy để chị ngã chổng kềnh ra đấy thì có đẹp mặt không? Sao chị
lại cứ để ý mà không nhượng bộ cho người ta chút nào thế? Người ta lợi dụng gì
chị nào? Chẳng nhẽ lại lợi dụng sờ mó cái bụng mỡ, đến một tháng sau cũng không
muốn ăn thịt nữa sao?”
Mức độ đặc sắc trong tiết mục cãi nhau của hai người phụ nữ trên bốn mươi tuổi
này đã vượt xa sức tưởng tượng của Nám Nám. Chẳng mấy chốc, cô đã liên tưởng
đến các vai diễn bá vương đầu đường xó chợ: cô soát vé đầu đeo băng rôn trắng
viết chữ “Nám Nám, tôi yêu bạn” rộng lượng và dáng mến xông tới đá cho bà béo
một phát ngã lăn quay, đang định giơ nắm đấm lên trời, khẳng định chiến thắng
của mình thì bị bà béo từ phía sau chồm dậy, ôm ghì lấy, suýt chút nữa thì chết
vì ngạt thở.
“Có phải cô thích cái khuôn mặt trắng trẻo của cậu ta rồi không mà lại cứ muốn
nói dỡ hộ cậu ta thế? Lớn tuổi như vậy rồi mà còn không đứng đắn một chút. Tuổi
cậu ta cũng đáng làm con trai cô rồi đấy...”. Câu nói ấy của bà béo lại kích
thêm ngòi nổ chiến tranh, Nám Nám đang trốn giữa họng súng lưỡi kiếm nơi chiến
trường, cứ mặc sức tưởng tượng, ôi! Cả một mớ hỗn độn.
Thật đáng tiếc, xe sắp đến bến đỗ rồi. Nếu không thì cận cảnh phim đầu đường
tranh bá chắc chắn sẽ làm người ta no con mắt cho mà xem.
Cô muốn vẫy tay chào tạm biệt hai người, nhưng lại phát hiện ra rằng hai người
đang mắt to trừng mắt bé, vốn dĩ chẳng có thời gian để ý đến mình, tiếp tục đấu
đá như thể hai con gà chọi đang đá nhau vậy.
Thật cô đơn! Cuộc đời này tràn ngập nỗi cô đơn vô bờ bến!
Thế là cô lặng lẽ xuống xe mà không ai thèm để ý đến, ánh mắt tiễn chiếc xe từ
từ đi khỏi. Cả chiều nay đã đen đủi lắm rồi, lẽ nào lại còn có chuyện còn đen
đủi hơn nữa sao? Cô tự an ủi mình, chẳng đáng bận tâm để nghĩ nhiều hơn thế,
nghĩ thế, cô lại tiếp tục đội mưa chạy đi.
Trời vẫn mưa to, con
đường nhựa đã bốc lên hơi nước trắng mờ che phủ trời đất, cả con đường dài và
rộng mà chỉ có mỗi một người đang chạy, quần áo trên người đã ướt sũng từ lâu,
mặc dù biết đến nhà Cẩu Đán có thể mượn quần áo của chị hắn để mặc, nhưng quần
áo lót thì phải làm thế nào đây? Không thể chân không thả rông như thế mà đánh
trận chứ? Cô cúi đầu nhìn nước mưa chảy ròng ròng trên quần áo, lại để ý các
cửa hàng xung quanh, cách đó không xa có một dãy cửa hàng. Cô lập tức bước đến,
trong đầu nghĩ có thể ở đó sẽ có một cửa hàng chuyên bán đồ lót cũng nên.
Quả nhiên, ông trời không phụ người tắm mưa, cửa hàng cuối cùng là chỗ bán đồ
lót giải cứu cho cô.
Vừa mở cửa ra, một luồng khí nóng ập vào mặt, Nám Nám suýt chút nữa thì bị kinh
sợ.
Cái tiệm nhỏ, rộng chưa đến hai mươi mét vuông nhét đến hơn ba mươi người phụ
nữ, đủ thể loại, đủ sắc màu chen chúc nhau. Có lẽ toàn là người đến trú mưa cả,
nếu trú mưa ở tiệm nhả người ta thì quả là ngại nên đành mua mấy thứ gi đó coi
như là để bồi thường, vì thế hầu như ai trong đấy cũng đang lật qua lật lại
chọn lựa. Chủ tiệm cũng vui sướng vì ngày mưa lại vớ được vụ làm ăn lớn, nghe
thấy tiếng mở cửa thì chẳng thèm ngẩng đầu đã lên tiếng gọi: “Xin mời v