Snack's 1967
Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325815

Bình chọn: 8.5.00/10/581 lượt.

thảm bỗng kêu một
tiếng bi thảm.

Nám Nám ho một tiếng: “Vớ vẩn, ai bảo ông trốn ngay trước họng súng của tôi làm
gì? Bác bỏ lời cáo buộc!”

Một tên khóc cũng không phải là nhiều, cô lấy lại tinh thần khai chiến, trốn ở
sau chiếc hòm, lên đạn cho súng.

Phạm Dục Trân bước qua chân cô, bước qua dây mạng và đi ra khỏi phòng khách,
Nám Nám cúi đầu, nhìn có vẻ như đang dán mắt vào chiếc máy tính nhưng thực tế
thì hai con mắt cũng theo cùng đôi tất màu đen kia ra ngoài.

“Á, đại ca, tôi cũng bị bà giết chết rồi đây này!”. Đôn béo cắn môi, hai hàng
nước mắt chảy dài quay sang nhìn Nám Nám.

Nám Nám bĩu môi, không thèm bận tâm nói: “Ai bảo cậu chắn đường của mọi người,
đây là tôi đang trừ hại cho dân!”

Hiển nhiên những người còn lại không hề cảm kích chút nào, lần lượt quay người
lại giơ ngón tay giữa trước mặt cô, điệu bộ vô cùng khinh thường, sau đó lại
vùi đầu vào khai chiến.

Bình tĩnh, bình tĩnh, có gì đâu cơ chứ, chẳng phải chỉ là năm đó bị người ta
hôn một cái thôi mà! Việc gì mà phải nhớ mãi thế chứ? Lớn thế này rồi, ai mà
chẳng bị muỗi nó gặm vài miếng, cô cảm thấy hoang mang luống cuống như vậy là
vì hổ thẹn năm đó hành động thất lễ quá chứ tuyệt đối không phải là vì cô vẫn
còn thích cậu ta, nhất định không phải thế!

Đột nhiên trên đỉnh đầu bị một cái khăn to đoành phủ lên, tầm nhìn trước mắt bị
che khuất, theo phản xạ, cô tiện tay lại nhấn chuột một phát, chỉ nghe thấy bên
cạnh có người kêu “ui da” một tiếng, không biết lần này là kẻ nào đen đủi bị
trúng đạn. Cô tóm lấy cái khăn ngẩng đầu lên nhìn, dưới bóng đèn, Phạm Dục Trân
đang cười dịu dàng với cô: “Cậu xem, trên đầu cậu toàn là nước mưa, nhỏ cả
xuống máy tính rồi, đừng có mà làm hỏng máy tính luôn đấy!”

Lý do này thật xác đáng, xác đáng đến nỗi Nám Nám có hơi hoảng hốt, suýt nữa
thì tin.

Đại ca, cậu cứ thế này thì tôi đánh tiếp thế nào được? Nám Nám thầm nói trong
lòng, nhưng không dám nói to lên, nhiều lắm cũng chỉ nắm lấy cái khăn, lau tạm
bợ cái mớ tóc ngắn bù xù trên đầu, sau đó tiện tay quẳng nó sang một bên, cười
để lộ ra hàm răng trắng nhỏ: “Cảm ơn, cậu còn có lương tâm hơn mấy đứa xấu xa
này nhiều.”

Lương tâm là dựa vào so sánh mà ra, có người vô lương tâm hơn thì mới làm nổi
lên cái người vốn vô lương tâm nhưng lại rất lương tri.

Trên mặt cậu Phạm hiện ra thái độ gì đó mà không thể nói rõ ra được, cậu ta
dừng lại một chút rồi mới nhặt chiếc khăn lên đặt lên đầu cô, mạnh tay xoa xoa:
“Dương Nám Nám, cậu cứ chơi đi, tôi lau đầu giúp cậu.”

Cậu ta lau khiến đầu cô cứ đảo đi đảo lại, cô thấy hơi chóng mặt, ánh mắt hết
nhìn trên nhìn dưới, lại liếc trái liếc phải, xem thái độ của các anh em, không
biết có ai phát hiện ra đại ca của họ đang phải chịu sự giày vò trong im lặng
mà rơi cả cằm xuống không. Kết quả là trong những anh em vô lương tâm ấy, chẳng
có tên nào phát hiện ra điều không bình thường cả, chúng vẫn còn đang dán mắt
vào màn hình máy tính của mình, toàn lực công kích.

Cũng đúng thôi, thường ngày thì cô và họ vẫn thế, Đôn béo đã từng thay tất cho
cô, Cẩu Đán đã từng thắt dây giày cho cô, giữa bọn họ vốn chẳng bao giờ để ý
đến sự khác biệt về giới tính cả.

Nhưng tại sao cũng với động tác như thế mà Phạm Dục Trân làm thì cảm giác lại
hoàn toàn khác thế nhỉ?

Cô cúi đầu nói “cảm ơn” rồi giằng lấy chiếc khăn trong tay cậu ta, cúi đầu tiếp
tục chiến đấu. Phạm Dục Trân bên cạnh có lẽ cũng phát hiện hành vi của mình hôm
nay có vẻ hơi khác thường, khó khăn lắm mới gượng cười được rồi lại tắt luôn.

Trong phút chốc, không khí có vẻ gượng gạo, bên tai chỉ có tiếng gõ bàn phím,
tiếng ầm ầm trong trò chơi và cả tiếng kêu bi thảm của ai đó bị trúng đạn. Chắc
là lại có người làm Hán gian rồi.

Tối nay, trò chơi của các đồng chí kết thúc rất sớm (Đôn béo thầm nghĩ: “Không
sớm không được, ai mà chống đỡ được đại ca cứ ngắm súng bắn quân ta cơ chứ, quả
thật là dù có cố ý ngắm thì cũng không ai ngắm được chuẩn xác đến như vậy!”)

Cả nhóm người đói sắp chết đến nơi rồi, ra khỏi nhà Cấu Đán tìm đồ ăn, đương
nhiên Nám Nám là người đi đầu trong nhóm người dó, bước theo sau là các anh em
và cả Phạm Dục Trân nữa. Gió lạnh, đường trơn, vừa mới ra ngoài, quần áo vốn
được hong khô bởi nhiệt độ cơ thể cứ dính vào người, lúc này, cô bỗng cảm thấy
lạnh tê cả người, toàn thân nổi da gà. Nám Nám chỉ quan tâm đến việc xoa ấm hai
cánh tay mà không hề chú ý gì đến dưới chân mình, thế là trượt một phát, tí
chút nữa là cô bị ngã.

Các anh em kia thì xưa nay đã quen nhìn thấy cô gặp nguy hiểm quá nhiều rồi,
không có chút động tĩnh gi, duy nhất chỉ có Phạm Dục Trân giơ tay ra, vừa hay
ôm eo cô, kéo cô vào lòng, Nám Nám quen miệng đáp lại: “Không sao, chuyện nhỏ ý
mà”. Vừa ngoảnh đẩu lại phát hiện thấy người ôm mình là Phạm Dục Trân, cô liền
im bặt.

Bầu không khí tiếp tục im lặng, cô lập tức lảng tránh sự giúp đỡ của cậu ta,
kết quả là động tác chưa kịp hoàn thành thì trước mặt đã tối sầm lại, khôn