XtGem Forum catalog
Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325965

Bình chọn: 9.00/10/596 lượt.

ành chịu, coi như số mình đen đủi thôi.

Sáng nay, Nám Nám không nghe dự báo thời tiết, ra ngoài quên mang theo ô, lại
vì trong lòng lo lắng vội đến chiến đội CS của anh em nên để không mất thời
giờ, cô lấy tạm tấm ni lông che lên, hết giờ làm là lập tức chạy ra khỏi văn
phòng.

Mưa to thật. Con đường mịt mù lúc ẩn lúc hiện trong mưa, những hạt mưa to như
những hạt đậu rơi xuống mặt, hơi đau một chút, mắt gần như không mở ra nổi, cô
chẳng nhìn rõ cái gì phía trước cả. Mái hiên trước cổng trường chật cứng những
người trú mưa, nhưng cô không thể trú mưa được, chỉ có thể đi về phía trước.
Các anh em chiến hữu đang đợi cô. Đến muộn và thất tín xưa nay vốn không phải
là tác phong của Nám Nám này, vì vậy cô lấy tinh thần, chuẩn bị cắn răng chạy
về phía trước, nhưng chiếc quần thể thao ướt sũng và đôi giày sũng nước đến nỗi
có thể bắt cá bên trong lại làm giảm tốc độ chạy, khiến cái tư thế cố chạy thật
nhanh của cô tự nhiên lại thành ra như đi bộ trên không vậy.

Một ông bác đang trú mưa trông thấy vậy thật khó coi mới tốt bụng gọi: “Con
trai, vào trú mưa một lát rồi hãy đi!”

Nám Nám đang chạy chợt sững lại, suýt nữa thì ngã. Ngoảnh đầu lại, chẳng biết
làm thế nào, cô cười đáp: “Cảm ơn bác, cháu không sao ạ, mưa cũng không to
lắm!”

Mặc dù lúc đó, mái tóc ngắn dựng ngược của cô đã cụp xuống trước trán, những
giọt nước mưa long lanh lăn từ tóc xuống hai bên má chạy ngược chạy xuôi, nhưng
không thể nào so sánh được với việc trong lòng cô đang đầy ấm ức.

Bác ạ, sau khi bác về nhà, tạnh mưa rồi thì đến cửa hàng kính thay một cặp kính
khác đi, không cần phải tiết kiệm tiền cho bác gái đâu...

Đi tiếp một đoạn nữa là đến bến xe bus rồi, chỉ có điều, cô đang không biết anh
phụ xe có cho cô lên không, người cô ướt như chuột lột thế này mà.

“Người anh em, có cần tôi chở đi một đoạn không?”. Một anh chàng hơn hai mươi
tuổi đi xe máy vỗ mạnh vào vai Nám Nám, tốt bụng mời cô lên xe.

Nám Nám đang đau khổ, nghe thấy câu đó lại diên tiết lên, quát vào mặt anh ta:
“Tôi là con gái!”

Anh con trai đó vừa nghe thấy cô mở miệng đã tỏ ra kinh sợ thái quá, phóng
chiếc xe cà tàng vọt thẳng vào trong màn mưa mênh mông, vừa đi vừa hét: “Mẹ
kiếp, coi như hôm nay đã được mở rộng tầm mắt rồi, ở đâu cũng có yêu quái!”

Phía trước mắt Nám Nám bỗng tối sầm lại, những vệt đen cũng chi chít như mưa
vậy, rơi tí ta tí tách.

Nếu không phải vì để kịp đến chiến đội CS thì Nám Nám đã nghĩ đến chuyện ra cửa
Nam của trường mà tự vẫn ở đó rồi. Nhưng bị tổn thương lần thứ hai rồi nên cô
cũng dần quen, ngoài việc tức giận, phải dừng lại trong ba giây làm anh con
trai kia khiếp sợ chạy mất vía thì tốc độ chạy vẫn không có gì thay đổi.

Khó khăn lắm mới dợi được xe bus đến, Nám Nám sung sướng leo lên, nhìn về phía
hàng ghế sau cùng đã hết chỗ ngồi, cô đành đứng bên lan can, cạnh chỗ người
soát vé, nắm tay cầm và ngẩn người ra.

Cơn gió lạnh lùng bên ngoài đã bị cái không khí bí bách trong xe xua tan hết,
cùng với tốc độ di chuyển chậm chạp của chiếc xe, cô dường như chìm vào giấc
ngủ.

Lúc này cảm giác thật dễ chịu, thế giới này tươi đẹp biết bao...

Đột nhiên lái xe hét một tiếng: “Có biết lái xe không đấy?”. Hành khách còn
chưa phản ứng kịp thì anh ta đã phanh gấp một cái. Nói thật, lúc dấy nhanh quá,
theo quán tính, một phụ nữ trung niên đứng sau cô đu một cái về phía trước xe
với tốc độ như của thiên thạch trên Sao Hoả rơi xuống Trái Đất vậy. Phanh xe
rất ăn, nhưng cũng không mạnh bằng sức nặng vĩ đại của người phụ nữ hơn một
trăm cân này! Chỉ nhìn thấy bà ấy giơ tay ra nắm lan can, tìm sự cứu trợ khi bị
lao về phía trước theo quán tính, nhưng khổ nỗi tay không nắm được vào lan can.
Bà ấy không đứng vững được, tưởng như sắp ngã chổng cả bốn chân lên trời luôn
rồi, Nám Nám vội vàng ôm chặt eo bà để đỡ bà khỏi ngã, vì thân hình người được
cứu quá to lớn nên cô không thể không quay nửa vòng mới đỡ được. Cảnh ấy đẹp
hệt như những pha kinh điển trong phim tình cảm lãng mạn vậy, giống như kiểu
hoàng tử dùng ánh mắt trìu mến nhìn công chúa, bên tai thì thầm giọng nói ngọt
ngào: “Nàng không sao chứ?”

Đét! Đôi vai nhỏ mềm yếu của Nám Nám bị người phụ nữ đó đánh đét một cái, cũng
may mà không gãy xương. Có lẽ bà ta có sức mạnh trời sinh đây mà, mình đành
nhịn thôi, trong bụng Nám Nám nghĩ vậy.

Nhưng câu nói vang lên từ phía sau đã hủy diệt hoàn toàn niềm an ủi cuối cùng
của Nám Nám: “Thằng nhóc thối tha này, đừng tưởng nhân cơ hội này mà lợi dụng
người ta nhá!”

Cô ơi là cô, không phải thế chứ, không cần nói cô trẻ hơn mẹ tôi có mấy tuổi
thôi dâu, chỉ cần nhìn cái thân hình cô là biết, tôi có muốn lợi dụng cũng
chẳng biết lợi dụng chỗ nào ý chứ.

Nám Nám đau đớn vô cùng, bắt đầu từ cái ánh mắt của cô bé không tặng được thuốc
trị ho cho Ninh Hạo Nhiên đến giờ, cô liên tiếp bị những sự đả kích khiến cô
gần như nghiến nát vụn cả hàm răng, nước mắt chảy tràn.

Cô rất muốn vạch bộ quần áo thể thao