
hổ thẹn bởi sự
việc năm đó chứ không hề có chút tình cảm nào xen vào trong đó cả. Nếu như tối
hôm đó, anh đã từ chối cô thì bây giờ chẳng có tư cách đường hoàng chính đáng
gì mà đứng ra can thiệp cả. Vì vậy, cô ta làm gì thì cũng không liên quan đến
anh.
Dù sao thì cô ta cũng chẳng là gì của anh cả!
Nám Nám người ướt như chuột lột chạy đến, ra sức gõ cửa nhà Cẩu Đán, trong bụng
thầm thề với bản thân, nếu lát nữa bọn họ ra mở cửa, nhìn thấy bộ dạng nhếch
nhác của cô, ai mà dám cười ra tiếng thì cô sẽ vặt cổ tất cả bọn họ xuống làm
bóng đá, làm cái bồn cầu mà ngồi lên.
Trong nhà có tiếng người trả lời, giọng nghe có vẻ không quen lắm, Nám Nám
ngẩng đầu nhìn lên, thấy dằng sau cánh cửa là khuôn mặt mà trước kia đã từng
đem lại cho cô biết bao nghi hoặc, cũng dồng thời cướp luôn nửa câu cô còn chưa
nói hết.
“Cậu là kẻ vô lương tâm ấy... Phạm Dục Trân?”
Nám Nám dám cá với mọi người rằng, lúc đó cái miệng của mình có thể nhét nổi cả
một quả trứng đà điểu. Cô đã từng tưởng tượng ra vô số hoàn cảnh gặp mặt Phạm
Dục Trân, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng vừa gặp đã mắng anh là “kẻ vô lương tâm”
như thế.
Biết nói gì đây nhỉ, lời mắng mỏ này nghe có vẻ rất mờ ám, nghe giống như kiểu
một thiếu nữ bị người ta phụ tấm chân tình vậy, cuối cùng, tái ngộ sau bao
nhiêu năm, trong lòng lại trào lên bao ai oán, hận thù.
Phạm Dục Trân cười nhạt: “Dương Nám Nám, cậu vẫn cứ ăn nói bồng bột như xưa,
tốt nghiệp lâu như vậy rồi mà vẫn chẳng thay đổi gì cả.”
Nám Nám quả là thần kinh còn thô sơ hơn cả sợi dây diện vậy, cũng chẳng còn mặt
mũi nào nói gì nữa. Hai má đỏ ửng lên, nóng ran, cô cúi đầu đi vào trong, vừa
nhìn thấy Cẩu Đán liền túm lấy cổ áo cậu ta, lôi ra ngoài ban công, gầm gừ hung
dữ tra hỏi: “Ông giải thích cho tôi, tại sao cậu ta lại có mặt ở đây?”
“Phạm Dục Trân là do Đôn béo đưa đến đấy”. Cẩu Đán đối mặt với sức mạnh của cả
một đại binh, việc đầu tiên là đẩy trách nhiệm cho Đôn béo, chẳng có tinh thần
anh em nghĩa khí gì cả, mà cũng không hề cảm thấy một chút nào gọi là áy náy.
Không thể nện cho Đôn béo một trận, như thế thì thu hút sự chú ý của mọi người
quá. Nám Nám vô tình bị tổn thương, đành nhắm mắt bước vào phòng. Phòng khách
rộng ba mươi mấy mét vuông nhà Cẩu Đán bị sáu bảy anh em cùng với bảy tám cái
dây mạng lằng nhằng rối vào nhau, tưởng như nước có chảy cũng không thể thoát.
Đã thế, hình ảnh Phạm Dục Trân ngồi ở góc phòng lại dễ dàng lọt vào tầm mắt của
Nám Nám.
Anh ta cho rằng chỉ cần dùng ánh mắt nai tơ là cô sẽ tha thứ sao?
Cô đã từng oán hận anh ta như vậy đấy, chỉ tức là không thể đá cho hắn hai phát
vào mông để rửa hận thôi.
Sau nụ hôn năm đó, trong kí ức của Nám Nám chỉ dừng lại ở thời điểm cô đuổi
theo, chồm lên người cậu ta mà nôn thốc nôn tháo, còn các chuyện tiếp diễn thế
nào nữa cô chẳng nhớ gì cả. Hôm sau đi học, thái độ hai người đã quay ngoắt một
trăm tám mươi độ, trở nên hoàn toàn lạnh nhạt với nhau. Nám Nám cho rằng cậu ta
vừa muốn bảo vệ tình cảm bạn bè lại vừa muốn tránh khỏi sự phiền nhiễu của cô
nên mới đành phải sử dụng phương pháp xử lí “lạnh”, thôi thì coi như lượng thứ
cho cậu ta. Kết quả là vào cái ngày tốt nghiệp, lúc chụp ảnh, cô lấy hết dũng
khí mời cậu ta chụp chung một bức ảnh thì bị những lời từ chối khéo làm cho đứt
gan đứt ruột, tức điên lên mất.
Anh bất nhân thì đừng có trách tôi bất nghĩa, quân tử trả thù mười năm chưa
muộn, vì thế, hôm đó, Nám Nám cũng tức giận, không thèm ngó ngàng gì đến cậu ta
nữa.
Hồi đó, tuổi vẫn còn nhỏ, làm gì cũng không biết nhượng bộ cho người khác, bây
giờ cô không thể nào làm được chuyện như vậy nữa. Vì thế, cô ngồi vào chỗ đã
được sắp xếp trước đó, ngoảnh đầu vờ hỏi một câu vô ý: “Phạm Dục Trân, cậu có
chơi không, tôi cho cậu mượn máy của tôi?”
Phạm Dục Trân cười nhạt, lắc đầu xua tay, cậu ta vẫn trầm lặng ít nói y như hồi
cấp ba vậy, chỉ biểu đạt ý của mình bằng cách gật hoặc lắc đầu.
Bị anh ta im lặng từ chối, Nám Nám cảm thấy vô vị, liền quay người lại mở game,
hét khẩu hiệu khi lâm trận với mọi người: “Khẩu hiệu của chúng ta là...”
“Không có Hán gian!”
Đúng vậy, chính là câu khẩu hiệu này.
Sau không biết bao nhiêu lần bị đồng bọn “giải quyết” trong lúc chiến đội thực
hiện nhiệm vụ công kích, Nám Nám tức giận đề ra khẩu hiệu này. Mặc dù vẫn nói
điều đau khổ nhất trong chinh chiến là xuất binh chưa giành được chiến thắng mà
mạng đã mất, nhưng cũng không thể nào lại chết bởi tay người của mình, đó là
nỗi đau lớn nhất trong những nỗi đau. Vì thế, cô một mực yêu cầu, trước khi
chơi game phải nhắc nhở các chiến hữu không được hại người vô cớ, không được
bức hại kẻ không may.
Vừa đổi súng vào trận, còn chưa tìm được chỗ trú ẩn thì Phạm Dục Trân đang ngồi
im lặng bên cạnh bỗng nhiên đứng dậy, Nám Nám vốn đang căng thẳng bị giật mình
một cái, và theo phản xạ có điều kiện, ngón tay trỏ nhấn chuột.
“Đại ca, sao lại ngắm trúng tôi thế?”. Cẩu Đán đang ngồi trên