Disneyland 1972 Love the old s
Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325950

Bình chọn: 8.5.00/10/595 lượt.

ỏi văn phòng, lại an ủi vài câu như một bà mẹ chồng
cáo già. Sau khi đã chắc chắn rằng cô sinh viên dó không có ý định quay lại
nữa, Nám Nám mới quay vào phòng, đứng trước mặt Ninh Hạo Nhiên, đang dịnh lạnh
lùng nói kháy anh ta vài câu, nhưng chợt thoáng thấy lọ thuốc trị ho ấy lại tức
điên lên, liền giằng cốc nước từ trong tay anh ta, vứt vèo một cái vào thùng
rác, cười híp mắt dẩy lọ thuốc đến trước mặt Ninh Hạo Nhiên, rành rọt từng chữ,
từng tiếng một tuôn ra: “Mời - thầy - Ninh - uống - thuốc!”

Ninh Hạo Nhiên càng lúc càng cười to hơn, không hề chấp nhặt thái độ của cô,
ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đỏ ửng lên vì giận dữ.

Nám Nám bị anh ta cười, có phần chột dạ, nhìn anh ta với ánh mắt đề phòng, chỉ
sợ mình lại trúng kế, lập tức lùi lại vài ba bước, nghi hoặc trở về bàn làm
việc của mình rồi lại liếc nhìn nụ cười kì lạ vẫn còn trên mặt Ninh Hạo Nhiên
mà không hiểu tại sao.

Vì vậy, cô đẩy mạnh cái ghế, giận dữ lục các thứ trên bàn làm việc ầm ĩ cả lên,
lúc chuông điện thoại reo, cô suýt chút nữa có ý định đá nó đi.

Nhưng thật là nhanh, cô nghe điện thoại rồi lập tức cười vui vẻ: “Sao, cùng ăn
cơm à... Nhưng hôm nay tôi có chuẩn bị gì đâu, tối nay được không... Ngủ ở nhà
ông? Như thế không tốt đâu... Hay là thế này, tối nay chúng ta đi đặt phòng...
Được, cứ thế nhé!”

Trong lúc Nám Nám trả lời điện thoại, sổ ghi điểm trước mặt Ninh Hạo Nhiên đã
biến thành mớ giấy vụn. Anh không nghe thấy tiếng người đầu dây bên kia nói nên
mới dằn vặt tức tối đến vậy.

Thực ra, đây mới là chính xác những lời người đầu dây bên kia nói trong điện
thoại: “Bọn tôi định ra ngoài đánh chiến đội CS[Game bắn súng'>, bà
cũng đến chơi cho vui đi, thằng Đôn béo mời cơm. Không chuẩn bị gì cũng không
lo đâu, cùng lắm bọn tôi mang thêm cho bà cái máy xách tay nữa chứ gi... Buổi
tối ngủ ở nhà tôi chứ sao, bà cũng có phải là chưa ngủ bao giờ đâu... Đặt phòng
à, tìm chỗ có mạng không dây ý, tập thể chiến đội bọn tôi sẽ đến đó... ừ, cứ
thế đi, bà phải đến nhanh đấy nhá! Mọi người đều đang đợi bà đấy!”

Nám Nám nhìn nét mặt sa sầm của Ninh Hạo Nhiên, cười đắc ý: anh tưởng anh có nữ
sinh theo đuổi mà tôi lại không có các anh em, bạn bè sao? Tôi cũng tốt duyên
lắm chứ bộ!

Ninh Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt thách thức của Nám Nám, để lộ ra nụ cười đen tối:
không ngờ cô ta lại dám bàn chuyện đi đặt phòng khách sạn với người ta ngay
trước mặt mình, hổ không ra oai thì cô cho tôi là mèo Kitty sao?

Thế rồi anh sải vài bước dài, vòng qua chiếc ghế và bước đến, hai cánh tay tóm
chặt lấy cổ áo cô, ngay sau đó, chỉ trong một giây, cô đã bị anh ghì chặt vào
lòng, hai cánh tay anh siết chặt lấy cô không cho nhúc nhích.

Nám Nám cảm thấy xương mình cứ như sắp bị cánh tay to khoẻ của Ninh Hạo Nhiên
bóp vụn ra nên dù đang bị anh ghì chặt trong ngực vẫn cố hét lên: “Kẻ sĩ có thể
giết người chứ không thể làm nhục người, dùng thủ đoạn bóp chết người ta bằng
cánh tay thật không vinh quang tí nào cả!”

Ninh Hạo Nhiên đã bị người con gái trong lòng chọc tức đến nghẹn cổ, đầu óc
không còn tỉnh táo nữa. Anh vốn tưởng rằng có lẽ cô sẽ hiểu ra cái gì đó, kết
quả cô lại lạnh lùng nói những câu như vậy, anh lại càng tức hơn, quyết không
chịu buông tay.

Nám Nám phát hiện thấy tay anh ta càng ghì chặt hơn, để tránh khỏi bị người ta
mưu hại đến chết, cô vội tìm cách đấu tranh để tự cứu mình, thế là cô dùng tay
chống làm điểm tì, đầu đập hết sức vào ngực anh ta, hai tay nắm chặt eo anh ta,
đang chuẩn bị thoát khỏi cảnh bị ghì chặt đến chết, thoát khỏi sự ngược đãi của
con người này thì nghe thấy ngoài cửa, giọng nói dịu dàng ban nãy lại vang lên:
“Thầy… thầy Ninh, lẽ nào người yêu của thầy chính là cô ấy sao?”

Hai người đang giằng co bỗng nhìn nhau, im lặng trong khoảng thời gian đếm từ
một đến ba, trong nháy mắt lại tách hẳn nhau ra, vờ như không ai quen biết ai
cả.

Chỉ nhìn thấy cô sinh viên kia tay xách thêm một cân lê, đứng trơ trọi đáng
thương trước cửa, hiển nhiên là tất cả những hành vi mờ ám của hai người lúc
nãy đều đã lọt hết vào tầm mắt của cô bé rồi.

Ninh
Hạo Nhiên nghĩ
: Đúng vậy, coi như em có mắt nhìn đấy, thầy cũng đỡ
phải giải thích với em nữa.

Nám
Nám nghĩ
: Em ơi là em, mắt em nhìn thế nào vậy, cô sắp bị ghì
đến chết mà em không nhìn ra sao?

Nữ
sinh kia nghĩ
: Thảo nào thầy Ninh không thèm để ý gì đến các nữ
sinh, hoá ra thầy ấy thật có mắt thẩm mĩ! Vì danh tiếng của thế tộc mà thầy chỉ
có thể tìm người có ngoại hình phù hợp như cô Dương đây để đánh bóng bản
thân...

Tác
giả nghĩ
: Ba người đã thôi chưa đấy? Đảo đi đảo lại cũng phải
nhanh lên cái chứ, tôi còn phải đi chợ mua đồ ăn đây!

***

Ông trời xưa nay khi mưa to cũng chẳng bao giờ có quy luật nào cả, cứ nhằm đúng
vào lúc người đi làm tan ca, lúc người già người trẻ tắm nắng, lúc các bà nội
trợ phơi chăn phơi chiếu mà trút mưa rào rào xuống, thường thì những người
tránh không kịp cũng đ