
hanh minh cả, anh vừa nghe thấy hai tiếng “mông đít”
thôi là đã không tài nào nhịn được cười, phải gấp rút quay mặt đi và “rung vai”
bần bật.
Cho đến khi Nám Nám tức điên người lên, nghiến răng nghiến lợi thì anh mới lấy
tay che kín mặt, quay người lại nói với cô: “Cô cầm lấy cái này đi!”
Rượu xoa bóp vết thương? Cái loại thần dược chỉ xuất hiện trong phim Hồng Kông
này làm sao mà anh ta lại có được nhỉ?
Ninh Hạo Nhiên dừng lại chốc lát, nói thầm: “Về nhà bảo chị cô xoa giúp cho
nhé!”
“Cái này tốt lắm sao? Thứ này có lẽ chỉ có tác dụng tâm lí thôi, chứ mông tôi
không bầm không sưng, có dùng cũng chẳng có tác dụng gì, anh cầm về đi!”. Nám
Nám không thèm nhận lòng tốt của anh ta, ngộ nhỡ anh ta trộn lẫn cả dầu ớt vào
đấy thì sao, chuyện này ai mà biết được!
Ninh Hạo Nhiên quăng lọ thuốc cho Nám Nám, giận dữ quay người đi khỏi.
Nám Nám cảm thấy rõ sự không bình thường của Ninh Hạo Nhiên, rõ ràng là có gì
đó kì quặc mà cô không phát hiện ra được, cô bĩu môi, vội vàng nhặt lọ thuốc
lên xem xét kĩ càng, có gì đâu cơ chứ, chẳng phải chỉ là nhãn hiệu Hoàng Đạo
ích thôi sao? Có gì quý hiếm đâu, đã bảo không cần rồi mà cứ quăng vào mặt
mình. Thật buồn cười quá đi mất!
Khoảng mười phút sau, ủy viên thể dục Lạn Tư đầu ướt đẫm mồ hôi chạy đến đưa cho
cô một cái quạt sạc điện mini, Nám Nám rất muốn khen cậu ta thật biết tôn sư
trọng đạo, nhưng hai chữ “cảm ơn” cô chưa thốt ra thì cậu ta đã nhăn nhó than
thở: “Cô Dương, trời nóng thế này, em dùng cái quạt này có gì là sai chứ?”
Dương Nám Nám trở tay không kịp, im lặng trong giây lát, suy nghĩ kĩ càng rồi
mới trả lời: “Chẳng có gì sai cả, có chuyện gì à?”
“Thầy Ninh nói không cho phép dùng quạt sạc điện, bắt em phải mang quạt ra chỗ
cô để bảo quản”. Lạn Tư oán thán, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi to bằng
hạt đậu.
Nám Nám ngẩng đầu lên, liếc sang hướng Ninh Hạo Nhiên đang ở đó, từ đầu đến
cuối, anh ta không hề liếc nhìn cô lấy một lần.
Muốn dùng rượu xoa bóp vết thương và quạt sạc diện để thay lời xin lỗi sao? Xin
lỗi mà có ích thì còn cần đến cảnh sát làm gì?
Suốt hai mươi mấy năm nay, Nám Nám chưa bao giờ thù ai dai như thế, xưa nay cô
cũng không hề biết mình lại nhỏ nhen đến không thể nhỏ nhen hơn được nữa, cô
không hề muốn tha thứ cho Ninh Hạo Nhiên một chút nào, không muốn một chút
nào...
Thế là Nám Nám lấy lại tinh thần, đứng dậy, nghiến răng trợn mắt bước đến bên
hố cát, gạt những sinh viên đứng trước mặt mình ra, dứng trước hố cát gào thét
tên Ninh Hạo Nhiên: “Ninh Hạo Nhiên, cho dù anh có tặng Bạch dược Vân Nam, tôi
cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, mãi mãi, mãi mãi không bao giờ!”
Âm vang tiếng nói chưa lặng xuống, cô mới phát hiện tất cả sinh viên đều đang
lặng im và đổ dồn ánh mắt có phần xem thường về phía mình.
Chỉ có Ninh Hạo Nhiên đáp lại những tiếng gào thét của cô với thái độ thản
nhiên như không: “Cô yên tâm, tôi sẽ không tặng cô Bạch dược Vân Nam đâu. Vì
Bạch dược Vân Nam chẳng có tác dụng trị liệu gì đối với chỉ số IQ cả.”
Dự báo thời tiết nói
chiều tối hôm nay sẽ có mưa kèm theo sấm chớp nên giờ lên lớp của Nám Nám phải
chuyển sang tuần sau. Cả buổi chiều cô không có việc gì làm, ngồi ở bàn ngẩn
người ra.
Lúc Ninh Hạo Nhiên vừa bước vào cửa văn phòng bộ môn Thể dục, cô Từ đột nhiên
ra vẻ nhớ là chưa khóa bình ga ở nhà, vội vội vàng vàng đứng dậy tạo không gian
riêng cho đôi nam nữ có tình ý với nhau trong truyền thuyết được tự nhiên bên
nhau.
“Hai người cứ làm việc của mình nhé!”. Cô bước đến cửa phòng, vỗ vai Ninh Hạo
Nhiên, ánh mắt tràn đầy sự cổ vũ.
“Cô cũng vậy ạ”. Ninh Hạo Nhiên nhìn cô Từ, ánh mắt như thể chẳng biết làm thế
nào được.
“Cứ bận một chút là tốt rồi”. Cô Từ lại vỗ vai anh, ánh mắt vô cùng kiên định,
chúm miệng cười.
“Chỉ sợ cứ bận rồi lại càng bận thôi”. Ninh Hạo Nhiên lắc đầu cười một cách đau
khổ, tiễn biệt cô Từ, vừa ngoảnh đầu lại đã nhìn thấy bộ dạng sống dở chết dở
của Nám Nám, không nhịn được cau mày hỏi: “Cô vẫn còn đau à?”
“Đau hay không chẳng liên quan gì đến thầy Ninh cả, dù sao thì thầy cũng không
tặng tôi Bạch dược Vân Nam trị liệu chỉ số IQ mà”. Nám Nám nhỏ nhen đương nhiên
là vẫn nhớ những lời cay độc mà Ninh Hạo Nhiên nói bên hố cát nên không có chút
động lòng nào trước sự quan tâm của anh cả.
Thực ra, lũ bạn xấu của Nám Nám nếu đã định làm tổn thương người khác thì còn
cay độc gấp vài chục lần so với Ninh Hạo Nhiên, thậm chí vài trăm lần ấy chứ.
Nhưng không hiểu sao cô lại cứ chỉ nhớ những câu anh ta châm chọc cô, một câu
cũng không thể nào quên được. Nói cho cùng, những người kia đều là anh em của
cô, muốn làm tổn thương thế nào cũng được, cùng lắm thì ăn miếng trả miếng,
nhưng anh ta thì là gì của cô cơ chứ, anh ta dựa vào cái gì mà chế giễu cô?
Hiển nhiên là Ninh Hạo Nhiên đã quá quen với việc Nám Nám chấp nhặt từng li
từng tí nên chẳng hề đáp trả gì, chỉ ngồi vào bàn của mình và bắt đầu