
br/>
Chiều nay có tiết học nhảy cao, cuối tháng Chín, thời tiết Bắc Kinh vẫn nóng
bức, Nám Nám chỉ đứng ở bên hố cát, không động chân động tay gì mà mồ hôi cứ
túa ra như mưa.
Thật bất ngờ, trong lúc san bằng hố cát, Ninh Hạo Nhiên lại đưa cho cô một chai
nước, sau đó đỡ lấy cuốn sổ ghi điểm, bảo cô vào chỗ tán cây râm mát nghỉ ngơi.
Có cá mà không bắt thì là đồ ngu, vì vậy, cô ngẩng cổ bước qua đó, vừa đặt mông
xuống thì đau đến nhăn nhó mặt mày, cô đành chỉ ngồi nửa mông trên ghế và hóng
gió.
Từ góc độ này nhìn ra phía sân vận động, bộ quần áo thể thao màu trắng với vài
đường kẻ sọc đơn giản càng làm tôn lên vẻ anh tú của Ninh Hạo Nhiên. Anh lượn
đi lượn lại giữa đám sinh viên, nên có không muốn chú ý cũng khó. Điều này
khiến cô không có thời gian để điều chỉnh lại tâm trạng đang rối bời và cả cái
mông đang đau đớn của mình nữa.
Trong vòng một tháng, hai người luân phiên đánh nhau, mặc dù số lần thắng nhiều
hơn số lần thua nhưng trong lòng cô vẫn cứ cảm thấy kì lạ thế nào ấy. Bất kể là
cô tìm anh ta thi thố hay tìm anh ta khiêu khích, Ninh Hạo Nhiên đều bằng lòng
cúi người chấp nhận, lại càng không có một lời oán thán. Một hiện tượng siêu kì
lạ như vậy có lí giải thế nào cũng không ổn. Còn nhớ hồi học cấp ba, anh ta
từng nói với tất cả con gái trong lớp là anh ta không có ấn tượng tốt đẹp gì
với loại con gái chủ động đi khiêu chiến, vì như vậy đa phần là có mục đích gì
khác, nhưng thái độ mà anh ta đối với cô lại rất lạ, vứt cái nguyên tắc xưa nay
đi đâu mất, thật sự lạ lùng đến nỗi người ta không thể không nghĩ lung tung
được.
Không biết có phải là anh ta..
Bỗng nhiên, một bóng đen cao lớn che khuất ánh mặt trời trên dỉnh đầu cô, hai
má vốn nóng bừng bừng lập tức lạnh ngắt, Nám Nám giật mình ngẩng đầu lên, chỉ
nhìn thấy Ninh Hạo Nhiên đang híp mắt đứng trước mặt cô: “Cô vừa nhìn ai mà như
mất hồn thế?”
“… Nếu tôi nói tôi đang nhìn một con tinh tinh, anh có tin không?”. Nám Nám bị
câu hỏi tưởng chừng rất bình thường ấy của Ninh Hạo Nhiên làm tái mặt, quay
ngoắt sang một thái cực khác.
“Tôi lại cứ tưởng cô đang nhìn tôi...”. Nói xong, Ninh Hạo Nhiên bỗng nhận ra
hình như mình đã nói điều mà đáng ra không nên nói, nhưng không chịu thừa nhận
sai lầm của mình, anh lại cố tình úp úp mở mở, lấp liếm: “Tinh tinh ở đâu ra
vậy?”
“Mơ giữa ban ngày”. Cái tính khí vốn ương bướng của cô bị dáng vẻ đứng đắn của
Ninh Hạo Nhiên làm bay biến đi đâu mất, Nám Nám cũng nuốt trọn vào trong bụng
những lời muốn nói, tiếp đó, cô ngoảnh đầu đi chỗ khác, tỏ vẻ chán nản, vô vị.
Ninh Hạo Nhiên mặt không một chút sắc thái biểu cảm, lườm Nám Nám một cái với
vẻ không cam chịu rồi quay người, chuẩn bị ra chỗ hố cát, tiếp tục đốc thúc
sinh viên, thì nghe thấy tiếng cô gọi sau lưng. Tưởng cô có lời gì muốn nói với
mình, anh vội quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Nám Nám mặt nhợt nhạt run rẩy đôi
môi: “Vậy... hôm nay, chúng ta., có thi tài nữa không?”
Ninh Hạo Nhiên trong lòng đang vui sướng bỗng lạnh đi, vô cùng bực mình, ánh
sáng vừa lóe lên trong mắt lập tức tắt ngúm. “Bộ dạng cô như thế thì thi được
không?”
“Đúng là tôi không ổn thật”. Không ngờ lần này, Nám Nám lại dễ dàng thừa nhận
thế.
Thầy giáo Ninh Hạo Nhiên rất rất không quen với việc người vốn quen tranh cãi
lại đột nhiên từ bỏ sự nghiệp tranh cãi đầy nhiệt huyết và lí tưởng như thế nên
chỉ có thể đứng ngây ra, trố mắt nhìn Nám Nám, đợi một lời giải thích hợp lí từ
cô.
Nám Nám cười mỉa mai, bình thản ngắm nhìn mặt trời treo lơ lửng trên không
trung, cố làm ra vẻ tự nhiên nói: “Thực ra.. haizz... thực ra, tôi hơi bị đau
mông.”
Ninh Hạo Nhiên gật gật đầu, không có sắc thái biểu cảm gì, ra vẻ như mình có
thể hiểu được: “Vâng, vậy cô đứng mà uống nước đi, đừng làm khổ cái mông đáng
thương của mình nữa”. Nói xong, anh vội sải những bước dài biến khỏi tầm mắt
của Nám Nám, chạy thẳng đến khu giảng đường.
Nám Nám lấy mười đầu ngón chân của mình mà thề rằng cái gã Ninh Hạo Nhiên này
chắc mười mươi là không nhịn được cười, phải chạy gấp vào phòng vệ sinh để cười
nhạo mình, nhìn cái tần số “rung vai” của anh ta là cô biết ngay! Chắc chắn là
thế rồi!
Mông đau thì có gì mà đáng cười cơ chứ? Mông cô đau chẳng lẽ lại không phải là
do anh ta hại cô chắc? Anh ta là kẻ gây chuyện mà lại không hề cảm thấy có lỗi
chút nào trước thương tật mình gây ra cho người bị hại, muốn cô tha thứ cho anh
ta ư? Có quỳ xuống cũng đừng hòng!
Ninh Hạo Nhiên một thoáng sau đã quay lại, Nám Nám ngồi đó không thèm để ý đến
hình bóng anh đang chạy đến, ngoảnh mặt đi chỗ khác, lạnh lùng quay mông về
phía anh ta. Anh bước đến trước mặt Nám Nám, đang dịnh nói thì cô quay đầu lại,
bình tĩnh nói với anh: “Thầy Ninh, anh không cần phải giải thích gì cả, tôi
biết chắc là anh cười sảng khoái lắm, phiền anh lần sau có lén cười thì cũng
đừng để tôi biết, tôi xin cảm ơn.”
Ninh Hạo Nhiên không hề giải thích gì trước những lời cáo buộc của cô, vì thực
ra thì chẳng có gì phải t