Snack's 1967
Tomboy Nổi Loạn

Tomboy Nổi Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324534

Bình chọn: 8.00/10/453 lượt.

Hơ! Nếu tôi đoán không nhầm, thì fan hâm mộ này chính là...là Đại ma đầu Vương Thế Khải"

HixHix. Phút cao trào xuống dốc rồi...

Đúng như lời bài hát nói...Đời Lâm Phong or Lâm Tử Hy ta đã tàn...

Hức Hức...



Làm sao đây? Phải làm thế nào bây giờ?

Boong! Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu tôi...Khà Khà Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách...

Tôi lấy hết can đảm, hít hơi thật sâu...

Vèo!!!

"Oái! Thả ta ra, thả ta ra" Cổ áo tôi bị bàn tay to khỏe của tên ác a
đó túm chặt, hai chân vung vẩy trên không, mặt đỏ căng...

"Hơ Hơ Hơ. Sao tôi phải thả nhóc ra"

Cái tên chết tiệt này"HixHix. Đàn anh ới, tha cho em nà" (Giọng điệu ngọt xớt)

"Còn lâu"

"..."

HuHuHu. Tên Vương Thế Khải ngang ngược không chịu tha cho tôi, thân
hình mảnh mai này bị treo lủng lẳng mãi trên không. Đúng như lời tiên
đoán, gặp phải tên này đời tôi coi như HẾT!!!

Bụp!

"Ối"

Đau quá! Em mông xinh đẹp của 'anh' ơi, ngàn làn xin lỗi em!!!

Họ Vương ghé sát mặt vào tôi, gằn giọng"Theo như lời nhóc nói thì chúng ta là bạn bè. Hử???...E hèm! Mà bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau khi gặp
hoạn nạn. Đúng hơm???"

"Ờ. Phải, phải" Hắn ta định giở trò gì đây...Toàn thân tôi toát mồ hôi hột, ướt đẫm lưng áo sau...

'VƯƠNG THẾ KHẢI! Mi đang nở nụ cười tà ác!!!'

Mười lăm phút tới...

"Nhanh tay lên, nhanh lên! Bên này, bên này"

Thằng cha chết tiệt đó ngồi trên tảng đá như kễnh, chỉ đạo cho tôi nhặt mấy cành củi khô dưới đất...

HuHu. Chúng vừa bẩn vừa nhọn, cào cả vào áo phông hàng hiệu của tôi...

Đau lòng quá đi mất!!!



Hết chịu nổi với tên này rồi\"Ê. Sao cậu không làm đi, ngồi vắt chân như kễnh í\"

Vương Thế Khải suýt sặc nước, hắn trợn mắt kinh ngạc\"Tôi á\" Lúc sau, hắn
lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười ma mãnh\"Thực ra, tôi cũng rất muốn giúp
nhóc. Chỉ có điều...\"

\"Thế nào\" Lại định giở trò gì đây.

Hắn hắng giọng, vuốt ve bàn tay thon dài đáng tự hào của mình. Biết ngay
mà, đời nào tên công tử bột đó thèm mó tay vào mấy thứ này chứ...? Mày
đã sai thật rồi Lâm Tử Hy ạ...Chẹp Chẹp...Ai lại đi than khổ với tên này chứ!

Đến nước này, tốt nhất nên tự lực cánh sinh vậy...

Tôi cúi đầu cố nhặt nốt mấy cành củi nhỏ, xếp thành từng bó nhỏ.

Phù! Cuối cùng cũng xong...

Tôi ngó vào chiếc đồng hồ trên tay, tổng cộng hết 35 phút 16 giây, suýt thì lên 17 (Tính toán thời gian chính xác thật) ^_^

Đập vào mắt tôi giờ đây là hình ảnh họ Vương đã ngủ gật từ lúc nào không hay. Thật hết chịu nổi với tên dở đó.

Tôi chạy về phía hắn, định đánh thức dậy...

Ôi, nhưng...Tôi đã bị vẻ bề ngoài của hắn hớp hồn rồi...

Mái tóc nâu rũ xuống khuôn mặt trắng mịn, đôi môi hình cánh hoa mím chặt,
hàng lông mày dài đen đậm tỏ rõ vẻ hung ác, tàn bạo. Thỉnh thoảng, nó
khẽ nhíu lại, hắn đang gặp ác mộng sao???

Nhìn Vương Thế Khải thế này, tôi không nỡ lòng nào đánh thức hắn, nhưng nếu về muộn thì...

Đắn đo một lúc lâu, tôi quyết định ngồi canh hắn ngủ.

Tôi tựa đầu vào tảng đá Khải đang nằm...

Bất giác, đưa cánh tay lên vuốt tóc hắn...

Mùi hương từ mái tóc tỏa ra không khí...

Ước sao, thời gian có thể ngưng lại...

Để được ở bên anh mãi như thế này...


Mải ngắm Vương Thế Khải đến nỗi hắn dậy từ lúc nào tôi cũng chẳng để ý. Tên đó tròn mắt kinh ngạc, hắn...hắn tưởng tôi biến thái...??? @@

\"Oái\" Tiếng hét xé tai vang lên bởi Lâm Phong \'biến thái\' này. Tôi vội vàng nhảy bật ra xa, còn Vương Thế Khải bịt chặt tai lại.

\"Định làm lợn éc à\"

Ôi! Nghe được câu nói đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào... :*

Hắn dậy rồi, cũng nên ôm mấy bó củi này về thôi...Nghĩ đoạn, tôi cố nhấc mấy bó củi nặng trịch lên. Ối Ối Ối! Gãy lưng mất!

\"Người ta nói tham thì thâm đấy, đưa tôi mang giúp cho\" Giọng nói trầm trầm
của hắn vang lên, rất gần. Tên này đang đứng ngay cạnh tôi...

Bộp!

Hả???

Nhìn thấy chiếc mũ rơi xuống đất, tim tôi như ngừng đập...

Má ơi, trong khi họ Vương đỡ bó củi từ lưng tôi, mấy em củi đáng nguyền rủa mắc vào mũ, GIẬT XUỐNG!

Mái tóc vàng xõa ra...



"Lâm Phong...nhóc..." Vương Thế Khải tròn mắt, tay giơ lên *chỉ chỉ*

Đời tôi coi như tiêu rồi...

Làm sao đây, biết giải thích với hắn ta thế nào bây giờ? Sao lại bất cẩn như thế chứ?

Đúng rồi! Chuồn lẹ trước khi hắn ta nhìn thấy mặt tôi...

"Đồ hậu đậu" Tôi nhặt vội chiếc mũ rồi tá hỏa đi, bỏ lại tên đó đứng chôn chân một mình.

HuHuHu!!!!

Vừa nhìn thấy tôi, nhỏ bạn chí cốt Á Đông lo lắng, hỏi nhỏ"Bà về rồi à? Mặt mày làm sao thế này"

Tôi mặt ,ày nhăn nhó, chẳng dám nói cho nhỏ biết chuyện vừa xảy
ra"Hờ...Không có gì à" Quen nhau lâu như vậy, lạ gì bản tính Đông. Nhỏ
mà nghe đư