
dưới hố sâu lên. Người ta
nói, con trai luôn là chỗ dựa vững chắc cho một cô gái trong tâm trạng buồn bã,
muốn bật khóc thật to và được ai đó dỗ dành như ngày còn bé. Quả đúng như vậy!
Tình cảnh của tôi lúc này chẳng khác gì cô gái đó, rất cần
một chỗ dựa do riêng mình. Nhưng, dường như ở đây lại không có hình bóng đó...
Một bàn tay vòng qua eo, ôm chặt lấy tôi, kéo đầu tôi tựa
vào bờ vai bên cạnh"Đừng sợ, mình sẽ thay cậu ấy bảo vệ cậu. Mình sẽ làm
tất cả những gì có thể"
"HuHuHu" Tôi bỗng bật khóc thật to, núp vào bóng
dáng cao to trước mặt, như muốn trốn tránh sự thật...
Phía sau thân cây cổ thụ gần đó, một bóng đen dường như đã
chứng kiến tất cả, cậu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn về phía đó, ánh mắt xa
xăm...
-_-_-_-_-_-
Sáng hôm sau, cả lớp có mặt đông đủ tại trung tâm của ba cái
trại, bao quanh lấy tên đang quỳ, chất vấn.
"Nhất Nhất! Cậu đã biết tội của mình chưa? Nếu hôm qua
thiếu gia đây không phát hiện kịp, có lẽ cả bọn đã đi chầu Diêm Vương rồi"
Hạ Gia Anh nhìn chằm chằm vào tên béo Đại Nhất Nhất, vẻ mặt hắn thật ngứa đấm.
Nhỏ Á Đông cũng xía mồm theo"Tôi phải cho cậu một trận
mới được"
"Haizz! Đã nói rồi mà có ai chịu nghe đâu chứ, thật
tình" Mạc Y phe phẩy mái tóc vừa chải chuốt gọn gàng, mỏ chu lên.
"..." Tên Nhất Nhất nghe mắng nhiều đến nỗi người
đờ ra như khúc gỗ nhưng không dám hó hé câu gì.
Chỉ có bốn người ở cùng một trại - tôi và ba Super Idol Minh
Khánh là im bặt. Hàn Âu Dương thì chịu thôi, Tôi và Âu Thần đều mệt mỏi vì hôm
qua lạc đường, chẳng ai buồn hé răng...Còn...Vương Thế Khải???
Bình thường tên này hung hãn lắm mà, chỉ cần ai nói đểu một
câu thì hắn cho lên bờ xuống ruộng luôn.
Thế việc hệ trọng như vậy mà bản mặt vênh váo đó như đang suy nghĩ điều gì,
không hề chú ý đến mọi người xung quanh. (Xem ra số tên béo Nhất Nhất còn may
chán)
"À! Thần, hoạt động tiếp theo là gì thế" Như nhớ ra được điều gì đó, hắn kéo tay Âu Thần, làm bộ quan trọng lắm.
"Ờm...Truy tìm Thiên Xứ"
Hả??? Truy tìm Thiên Xứ! Là sao??? Không hiểu... :c:
-_-_-_-_-_-
"Mọi người chú ý! Hoạt động lần này có tên là Truy tìm Thiên Xứ, theo thể lệ hai nhóm sẽ thi đấu với nhau, ai tìm ra bông hoa Thiên Xứ chỉ mọc trên
núi trước, đội đó sẽ giành chiến thắng. OK chứ"
Hạ Gia Anh vừa nghe đã khoái trí, đút hai tay vào túi quần ra dáng 'Ta đây sẽ thắng'"Vậy, đội thua sẽ bị phạt như thế nào"
"Cái đó tùy thuộc vào đội thắng thôi. HaHa" Âu Thần gãi gãi đầu. Cậu ta chỉ biết nghĩ ra trò chơi thôi...Haizzz!
"Thế phân đội như thế nào"
"Bốc thăm" Vừa nói, Âu Thần vừa lôi ra mười mảnh giấy nhỏ màu vàng nhạt
trong túi ra"Ai cùng bốc chữ X sẽ vào một đội, còn O thì ngược lại"
Lập tức, cả mười bàn tay tự chọn lấy một mảnh giấy phù hợp cho mình. Tôi cũng không phải ngoại lệ...
Úm ba la xì cà bùa...Úm ba la xì cà bùa...
Xoạt
Ối! Là chữ X!!!
Tôi đưa con mắt tò mò nhìn ra xung quanh.
Má ơi!
1,2,3,4 Mạc Y, Liz Mạc, Hạ Gia Anh, Âu Thần cũng bốc phải chữ X. Thật tức chết
đi được, không đâu lại cùng đội với mấy người phiền phức này.
Nhưng, có người còn bực tức hơn cả tôi"Cái gì? Cùng đội với tên mặt lợn đó thì làm quái được gì chứ. Suốt ngày chỉ ăn với uống, béo tròn trùng trục ra rồi" Vương Thế Khải mặt đỏ tía tai, nhảy dựng lên. Hành động khủng
khiếp đó khiến tên Nhất Nhất tái xanh mặt, chui tọt vào bụi cây gần đó.
"Haiz! Có trách cũng tại cậu bốc đen thôi" Đây là câu nói đầu tiên của Hàn Âu
Dương trong ngày, cậu vỗ mạnh vào vai họ Vương nóng tính rồi quay đi, bỏ lại nhỏ bạn Khâu Á Đông đang chán nản ở phía sau.
Từ lúc bốc thăm xong, người tôi cứng đờ như khúc gỗ. Sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt vô phương...
"Đi thôi" Bị ai đó đẩy về phía trước, tôi mất thăng bằng suýt ngã.
-_-_-_-_-_-
Hộc Hộc Hộc...Oái! Mệt quá!
Không biết đã chạy được bao lâu rồi???
"Cẩn thận chút kẻo tôi cho nhóc đi đời đó"
Úi! Trong đầu tôi vang vọng câu nói vừa rồi của Vương Thế Khải. Nhất định,
nhất định phải thắng hắn ta. Fighting nào Lâm Phong đế!
Tôi cắm đầu chạy...chạy...chạy....
Cảnh vật hai bên lướt qua xoèn xoẹt, tôi dần bỏ xa mấy người cùng đội. Còn
nghe rõ cả tiếng Liz Mạc và Âu Thần gọi nữa...Mặc kệ! Lúc này, hai chân
tôi muốn dừng cũng không được, chúng như được trể, cứ lao băng băng về
phía trước.
Càng lúc, tôi càng đi sâu vào rừng. Cố lên nào, sắp gặp được em Thiên Xứ rồi. Khà Khà.
Tôi mải miết chạy, đến khi để ý mới biết mình đang ở đâu. Chỗ quái quỷ gì
thế này? Xung quanh toàn cây với cây, mọc san sát với nhau. Ngay đến ánh mặt trời cũng không rọi qua được bức tường rào vĩ mô này. Tiếng gió rít qua từng kẽ lá, rõ ràng trời đang là ban ngày nhưng tôi vẫn thấy ớn
lạnh sống lưng. Tim đập loạn xạ.
Tình hình này chỉ có thể kết luận 'Lâm Phong đế ta đã lạc đường'
Giờ đây,