
br/>
Tôi vui sướng nhảy cẫng lên, toan chạy lên xe.
Cốc!
Lại một cục u khác rồi. Hức Hức...
"Ngốc! Đi đứng không cẩn thận chút nào" Vương Thế Khải mặt mày khinh
khỉnh, hắn dám coi thường tôi. Đồ bại não đó là cái thá gì chứ??? (Ha!
Hóa ra Tử Hy đang yêu một người 'bại não' à)
Xí! Không thèm chấp!
Trên xe buýt...
Hơ...Nhỏ Khâu đáng ghét, dám bỏ bạn bè đi ngồi cùng tên người yêu khó
gần Hàn Âu Dương, Còn nháy mắt tinh nghịch. Âu Thần nở nụ cười tươi như
hoa, vẻ trêu chọc...Haiz!Tức chết đi được...!!!
Tôi ngậm ngùi đi về phía cuối, ngồi ở hàng ghế cuối cùng...
Ặc! Mùi nước hoa ở đâu thế này, khiếp quá!
Trước mắt tôi, Liz Mạc xinh như nàng công chúa vừa bước ra từ cõi tiên. Đi dã ngoại chứ có phải đến tiệc Party đâu chứ! Khùng chắc!
Nhỏ mở to mắt nhìn tôi"Cậu đến thật à"
"Ừm"
"Woa! Trông cậu hôm nay đậm chất dân Hip Hop đó"
"Ừm"
Liz ngồi cạnh tôi, hai má ửng hồng"Mình ngồi cạnh cậu nhé"
Tôi gãi đầu, phân vân"Ừm" Ngồi xuống rồi còn hỏi, chẳng lẽ lại từ chối ư???
Brừm...Xe bắt đầu chạy...
Trên xe bao trùm bởi bầu không khí yên lặng. Ở đây toàn con nhà đại gia, không bắt chuyện trước, thật tẻ nhạt.
Á Đông nhìn tôi, nở nụ cười ranh ma. Con nhỏ này có ý đồ gì đây??? Tôi
liếc xéo nhỏ, bất chợt, ánh mắt dừng lại ghế phía trên...Vương Thế Khải
đang nghe nhạc, vẻ mặt bình thản...Tên đáng ghét này, tôi còn tưởng hắn
sẽ lo lắng, hỏi lí do sao Lâm Tử Hy - tôi không đến. Và còn tưởng rằng
tên này không muốn đi nữa chứ! Xem ra, không có tôi, hắn vẫn sống được.
Tên đáng ghét!!!
Sống mũi tôi cay cay, trái tim như có bàn tay ai đó bóp nghẹt. Khó thở quá!
"Lâm Phong! Cậu sao vậy" Liz Mạc nhăn mặt, nhỏ đang lo cho tôi à? Biết
thế yêu quách Liz Mạc cho rồi! (Chú ý: Tại Tử Hy đang tức giận nên nghĩ
vậy thôi chứ cô ấy không less đâu nhé)
"Tôi ổn...mà" Tôi lấy tay vuốt ngực, đỡ hơn chút rồi.
Pi...
Bạn có 1 tin nhắn mới
Âu Thần:
Đừng lo! Mình đã nói trước với Khải rồi. Cậu ấy định không đi nhưng lại thôi!
Đọc xong tin nhắn, như được uống thuốc tiên, tôi thấy người mình khỏe hẳn lên. WHY???
Thì ra là vậy...Âu Thần, cậu ấy thật chu đáo. Tôi cảm kích, như phát hiện có ai đang nhìn mình, cậu nở nụ cười ấm áp.
Ánh nắng sáng chiếu qua cửa kính xe, rọi lên khuôn mặt anh tuấn ấy.
Từng sợi tóc đen mượt uốn mình theo gió, sống mũi cao thật quyến rũ.
Quen Thần đã lâu như vậy nhưng tôi chưa bao giờ chú ý đến cậu nhiều hơn
hết. Có lẽ, một đứa chẳng ra gì này đã không để ý đến người bạn nhiệt
tình, tốt bụng luôn giúp đỡ người khác khi gặp khó khăn. Lâm Tử Hy mày
thật vô trách nhiệm.
Như bị yểm bùa, tôi chăm chú nhìn Âu Thần
không chớp mắt. Ánh hào quang từ người cậu tỏa ra chói mắt, nhưng lại có sức hút cực mạnh khiến tôi không thể dời mắt.
"E hèm" Tiếng
nguýt dài chua như giấm chĩa thẳng về phía tôi, cảm nhận được luồng ám
khí chạy dọc sống lưng. Ánh mắt tôi bắt đầu chuyển hướng.
Sao lại
vô ý thế? Tôi đã bỏ qua vật cản lớn nhất trong cuộc đời họ Lâm này - Mạc Y. Nhỏ đang liếc xéo tôi, hơn nữa, còn là cái nhìn của sự khinh bỉ, đố
kị. Thật quá đáng! Tưởng mình hơn ai chứ, chẳng qua chỉ là một con nhỏ
kiêu ngạo, lòng dạ thâm độc.
Ngọn lửa tức giận trong lòng tôi sôi
lên sùng sục, chỉ cần ai ném thứ gì đó xuống, lập tức biến thành cho
bụi. Cái nhìn khinh miệt đó là nỗi sỉ nhục lớn nhất đối với đứa không
biết trời cao đất dày này.
Mạc Y cũng không chịu nhượng bộ, hai chúng tôi đọ mắt với nhau, một cuộc tỉ thí không phân thắng bại.
Trên xe nồng nạc mùi thuốc súng, ai cũng cảm nhận được cuộc chiến nảy lửa đang diễn ra trên chiếc xe buýt 'vô tội'.
"Đến nơi rồi"
"Woa! Đẹp quá"
"..."
Vừa xuống xe, những tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên. Phải công nhận
là ngoại ô thành phố sương mù - Ấn Sương đẹp thật...Nhưng, mắt...
Tôi thương xót, suýt xoa hai con mắt đau rát của mình. Chỉ vì tính hiếu
chiến nên ra nông nỗi này đây, biết thế cố nhịn đi cho rồi. (Hối hận
cũng đã quá muộn)
Không biết hôm nay là ngày gì mà xui tận mạng thế không biết???
Hết bị Vương Thế Khải cốc u một cục rồi lại va vào cửa xe sưng vều đầu, giờ thì đọ mắt với Mạc Y đến nỗi đỏ rát cả hai mắt. Hức Hức. Biết thế ứ đi nữa. (Đã bảo hối hận quá muộn rồi mà cứ kêu)
Á Đông thấy vậy, bèn chạy về phía tôi, lo lắng"Bà có sao không???"
Cám ơn vì chúa đã ban tặng người bạn tốt, tôi cảm kích vỗ vai nhỏ"Hix. Hơi rát chút thôi"
"Ờ. Thế thì ổn. Bái Bai" Nhỏ nghe xong, quẫy đuôi chạy mất hút. Không,
nói một cách chính xác là con nhỏ Khâu đó chạy đến, ôm chặt lấy cánh tay tên Hàn Âu Dương, bỏ mặc tôi đứng chơ vơ một mình. Tình củm quá nhỉ?
Đông tốt thật, có lẽ, tôi sẽ nhớ mãi người bạn tốt này!!! HaHa...
HuHuHu...Tủi thân quá đi...(Lâm Tử Hy. Í quên, Lâm Phong