Insane
Tomboy Nổi Loạn

Tomboy Nổi Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324145

Bình chọn: 9.5.00/10/414 lượt.

nhỏ Á Đông thì thi cái nỗi gì? Hơ, mà nhỏ đã có Hàn Âu Dương
giúp đỡ thì thế nào cũng lọt vào top 50 thôi, sao phải la hét ầm ĩ vậy
chứ?

Như hiểu được tâm can tôi, Á Đông lắc lắc đầu, trên mặt hiện
rõ dòng chữ Cậu Ấy Bảo Tôi Tự Lực Cánh Sinh. Hix, người tình đẹp zai tốt bụng thế đấy, xem ra chỉ có tôi là bạn tốt của nhỏ mà thôi. (Hàn Âu
Dương: Hiểu lầm rồi, Tiểu Đông có nhờ tôi dậy nhưng...cô ấy...Haiz, tôi
chịu thôi)

Cuối cùng những nghi vấn trong đầu tôi cũng có câu trả
lời. Con nhỏ Á Đông này đến bạn chí cốt của nhỏ dậy học còn phát ngán
nữa là...HeHe.

Tôi len lén nhìn sang Âu Thần, chuyện hôm qua khiến tôi thấy áy náy. Sắc mặt cậu ấy vẫn ấm áp như thường. Phù! Ổn rồi!

Thời gian cứ dần trôi, buổi học sáng cuối cùng cũng kết thúc. Tôi nghe
giảng trong trạng thái mơ mơ màng màng, những bài giảng cứ như nước đổ
đầu vịt. Vậy mà thành tích học tập lại cao chót vót (Coi bộ như ghê
lắm, chỉ đứng thứ ba thôi mà...)

"Tử Hy, xuống nhà ăn thôi" Chẳng biết từ lúc nào, Á Đông sán lại tôi.

Tôi nhìn nhỏ, nhếch mép cười, giọng ngọt xớt"Ưhm, hôm nay Đông tốt
quá ha, tui cảm ơn...Nói mau, bà có ý đồ gì đây?" Câu nói sau dữ như
chằn lửa.

(Á Đông: Phục sát đất, sao bà đoán chuẩn vậy?)

"HaHaHa...tôi...tôi"
"Bà giúp tôi nha! Đi mà" Á Đông xoa bóp vai tôi, giọng ngọt xớt"Tử Hy à, tôi không muốn bị mất mặt đâu, HuHuHu"

Trời ơi! Nếu nhận lời thì phiền muốn chết mà không nhận cũng chẳng
xong. HixHix. Tôi phải suy nghĩ thật cẩn trọng...nghĩ xem nào...

"Hay để mình giúp cho" Giọng nói quen thuộc vang lên, trước mắt
tôi là Âu Thần. Cậu vẫn nở nụ cười Thiên Thần, chẳng lẽ đối với ai cậu cũng nhiệt tình như vậy sao? Lại là cảm giác này...nó khiến tôi
thấy khó chịu...

Tôi ngửa mặt lên, khẽ nói"Cậu sẽ giúp Đông ư?"

"Đừng tưởng bở, Thần không chỉ giúp mình nhỏ đâu" Ơ! Đây là giọng của phụ nữ.

Mạc Y!

Giờ tôi mới nhìn rõ, ngoài Âu Thần còn có Mạc Y và...các học sinh lớp đặc biệt. Sao nhỏ Mạc lại nắm tay Âu Thần, chẳng lẽ...

"Họ Mạc kia, ai tưởng bở chứ? Đừng có mà suy bụng ta ra bụng
người" Á Đông bật dậy, trợn mắt lên với Mạc Y. Xem ra, Á Đông đã nổi
máu điên lên rồi.

Mạc Y hất cằm về phía tôi"Ai thì người đó tự biết"

"Cô..." Đông tức run người, nhỏ không đấu lại được với Mạc Y đâu.

Tôi hiểu rõ Mạc Y muốn ám chỉ ai. Từ hồi học cấp hai đến giờ, nhỏ luôn
tìm cách chơi đểu tôi, cái con nhỏ đáng ghét. Tôi ngẩng đầu lên"Tùy
thôi"

"Mày..." Mạc Y bị tôi chơi xỏ, ánh mắt nhỏ nảy lửa.

Mặc kệ con nhỏ chết tiệt đó, tôi quay người bỏ đi.

Trong giờ nghỉ trưa, tôi cũng không rõ mình đã đi đâu...Cũng may, vào
giờ này ít học sinh. Sau buổi học sáng mệt mỏi, ai còn tâm trạng đi dạo
nữa.

"Lâm Tử Hy, Lâm Tử Hy kìa"

"My Princess, anh yêu em nhiều lắm"

"Honey ơi, Tử Hy ơi"

Chúa ơi, cảnh tưởng này lại diễn ra rồi. Phía sau tôi, một đám nam sinh tay cầm khẩu hiệu hò reo ầm ĩ. Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.
Vút!

Tôi bỏ chạy, đám nam sinh kia cũng đuổi theo.

...

Hộc...Hộc...

Sao mà bám dai như đỉa vậy?

Tôi lê từng bước chân trên đất. Không xong rồi, khoảng cách giữa tôi và đám dân tình mỗi lúc một gần...

Vụt!

Một bàn tay tỏ khỏe kéo tôi vào sau cánh cửa, hơi ấm từ bàn tay khiến tôi tỉnh lại...

"Í...Ư...ư" Tôi cố đẩy cánh tay đang bịt miệng tôi ra, hắn khỏe quá...Cao thủ karate như tôi cũng không đấu nổi. HixHix.

"Trật tự đi nào" Giọng nói này...Không thể nào...

Hai mắt tôi tối sầm lại...Người toát mồ hôi hột...



"Ơ, đâu mất rồi"

"Tìm đi"

Đám nam sinh nhốn nháo chia nhau đi tìm tung tích của tôi.

Cạch...Chết cha! Cánh cửa chỗ tôi đang nấp bật mở. "Vào đây tìm xem"

Phen này...

"Đi ra ngoài hết" Một giọng nói nghiêm nghị vang lên khiến cả đám nam sinh mặt tái xanh. Tôi tò mò, nhìn qua khe hở. Trước mắt tôi là
Vương Thế Khải, hắn làm gì ở đây vậy?

"Khải, bọn mình...à, cậu
có nhìn thấy Hy không?" Tên cầm đầu mạnh dạn bước lên, nhìn thẳng vào mắt Vương Thế Khải. (Vì tình yêu hy sinh một chút có là sao?) Dám đứng
ngang hàng với đại ma đầu họ Vương, tên này liều thật.

Vương Thế
Khải trừng mắt, khoanh tay trước ngực"Tôi và cô ta có liên quan gì
tới nhau. Cút hết" Hơ, nói nghe hay nhỉ? Mà kể ra tôi và hắn cũng có
liên gì tới nhau chứ.

Tên cầm đầu run cầm cập, khí thế của hắn không cánh mà bay. HaHa."Đi..."

Lập tức, cả đám bỏ chạy tán loạn. Tên Vương Thế Khải này khủng bố thật!

Phù! Tôi nhìn theo cái bóng của đám nam sinh đang khuất dần, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Vương Thế Khải nở nụ cười châm chọc, ở đây chỉ có hắn thôi mà"Ra được rồi đó!"

Hả???

Cánh tay bịt miệng tôi cuối cùng cũng bỏ ra, cậu ta đi về phía
hắn"Hi. Cảm ơn nha" Vẫn là nụ cười Thiên Thần, tôi tự hỏi
tại sao lúc n