Tomboy Nổi Loạn

Tomboy Nổi Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324021

Bình chọn: 9.5.00/10/402 lượt.

ta ghét mi đến tận xương tận tủy. Nguyền rủa mi chết ngỏm cù tỏi đi, không hiểu sao ta lại học cùng lớp với mi chứ!

Ơ nhưng! Hình ảnh Vương Thế Khải cọ rửa sân bóng rổ chèn lên hình ảnh kia. Lòng tôi lại có cảm giác xao xuyến. Lúc đó, hắn trông như một thiên sứ.

Trời đất, lại hình ảnh khác hiện ra. Nụ cười Thiên Thần, cử chỉ dịu dàng của Âu Thần. Tuy không được tiếp xúc với cậu ta nhiều nhưng tôi thấy được,Thần là người rất tốt bụng.

Đầu tôi như muốn nổ tung ra. Tỉnh lại, tỉnh lại ngay! Lâm Tử Hy, mày có vấn đề hay sao mà lại nghĩ đến hai tên đó chứ? Họ là bạn thân của nhau, đương nhiên cùng một duộc cả. Mày cũng là Idol, không biết chừng, hiện giờ đang có rất nhiều người nằm mơ về mày đó...HaHaHa...Chỉ nghĩ đến đó thôi tôi đã thấy rất vui rồi.

Tôi bật dậy, chạy đến bên máy tính, đăng nhập nick Yahoo! Lần này, tôi zô nick Lâm Phong. Nick này của tôi chẳng có bạn gì cả. Avatar hình tôi diện bộ đồ con trai trông mới manly làm sao. Aha Ha!

Hơ! Bạn có một lời mời kết bạn. Đồng ý đi!

Tôi nháy chuột vào nút Xác nhận

Tiểu thư kiêu ngạo giờ là bạn của bạn

Ủa? Nick đó đang sáng... Tiểu thư kiêu ngạo: Haiz! Cuối cùng cậu cũng online rồi, tôi chờ lâu muốn chết đi được. Cậu có biết không, để tìm được nick của cậu, tôi đã tốn bao nhiêu công sức đấy! Chúng ta làm quen nha

Pretty Boy: Cậu là ai? Không ngờ người kia lại nhắn tin cho tôi trước, tôi mạnh dạn trả lời.

Tiểu thư kiêu ngạo: HaHaHa, hỏi hay lắm! Tôi rất thích người có tính cách thẳng thắn như cậu.

Pretty Boy: Tôi hỏi lại một câu, cậu là ai? Con nhỏ chết tiệt kia cứ vòng vo mãi khiến tôi thấy khó chịu. Mi mà không trả lời thì ta offline luôn bây giờ...

Tiểu thư kiêu ngạo: Thôi được, thôi được! Đừng nóng tính vậy chứ! Cậu còn nhớ hôm qua cậu đã cứu ai không? Tôi chính là người con gái đó, Liz Mạc.

Hả??? Liz Mạc???

Là...là con nhỏ chết tiệt đó ư, không thể nào?

Mà con nhỏ này truy tìm tung tích của tôi nhanh thật, đừng nói với tôi là nhỏ kết...ết...ết...tôi rồi đấy nhé!

Tỉnh lại, tỉnh lại ngay! Làm sao đứa kiêu kì như nó lại đi thích một người con trai chỉ qua lần gặp đầu tiên được. Khà Khà Khà! Lâm Tử Hy ơi, trí tưởng tượng của mày phong phú quá!

Tôi vẫn tiếp tục chat với nhỏ, phải tỏ ra thật tự nhiên chứ! Đây chỉ là mạng ảo thôi mà. HaHa...

Pretty Boy: Ồ! Thật không ngờ lại là cậu, rất vui khi được làm quen! Tôi tên Lâm Phong!

...

Ngồi chat với nhỏ Liz, tôi quên cả giờ giấc. Kể ra con nhỏ kiêu kì đó nói chuyện cũng hay ghê!!!



Tối hôm sau...

Tôi đến quán Ông Già. Vừa nhìn thấy tôi, già Trần vui vẻ"Ồ, Lâm Phong! Ta còn tưởng cháu không đến nữa"

"Đâu có, tại cháu bận quá!"

...

Cả buổi tối, tôi chạy đi chạy lại, làm chân phục vụ cho già Trần...

"Lâm Phong, chuẩn bị sẵn hai đĩa bánh"

...

"Hết đĩa rồi, đem rửa đi Phong!"

...

"Lâm Phong! Không được ngủ trong khi làm việc"

...

Haiz! Mệt quá đi! Sự xuất hiện của một Handsome Boy khiến quán
Ông Già trở nên đông khách. Mà họ đâu phải là khách bình thường chứ, thi nhau gọi món...Ặc ặc...Tôi bị quay như chong chóng trong cái quán nhỏ
bên lề đường...HixHix...Giờ tôi mới biết già Trần là người rất nghiêm
khắc...mất cả hình tượng ban đầu.

Cạch...Cánh cửa gỗ từ từ khép lại...

Phù! May quá!

Sau khi quán đóng cửa, tôi đi lang thang trên phố, cầu mong lần này không phải cứu ai nữa.

"Lâm Phong" Một giọng nói ấm áp vang lên, nếu tôi đoán không nhầm thì giọng nói này của Âu Thần. Sao cậu ta lại biết tên tôi nhỉ (Thì cái lần Á Đông bô lô ba la cho cả trường đó). Cậu bạn này ở đâu vậy?

Tôi quay mặt về phía phát ra tiếng nói, đập vào mắt tôi là một trong tam đại tướng quân trường Minh Khánh - Âu Thần. Đôi mắt nâu nhìn thẳng vào
tôi, mái tóc màu đen bị gió làm rối. Cậu ta diện chiếc áo T-shirt cùng
với quần jean, chân đeo giầy thể thao hãng Adidas.

Một vẻ đẹp khá
giản dị, khác xa với tên họ Vương tự cao tự đại, luôn cho mình là trung
tâm của vụ trụ. (Sao lại nhớ đến người ta vậy?)
"Là...cậu hả?" Tôi ấp úng, nói không nên lời.

Cậu ta đến gần tôi, nở nụ cười Thiên Thần"Ừm. Là mình, không ngờ lại gặp cậu ở đây. Hi"

"..."

"Cảm ơn cậu vì lần trước" Mặt Thần ửng hồng, thật cute. Tôi có
thể cảm nhận được cậu là một thiên thần mang trên mình đôi cánh trắng.

"À...Không có gì đâu...Thấy chuyện bất bình ra tay cứu giúp
mà...HaHa" Tôi gãi đầu, cười như con tắc ngơ. Í, thằng tắc ngơ mới
đúng! Chỉ mới gặp có tẹo mà cậu ta nhớ dai như vậy, không biết chỉ số IQ cao bao nhiêu đây?

Bỗng, Âu Thần nắm lấy tay tôi, kéo đi. Bàn tay
tỏa ra hơi ấm đến kì lạ. Đôi tay này rất giống với tay của Vương Thế
Khải hôm ở cửa hàng Sun Shine (Vương Thế Khải: Lần thứ hai rồi, nóng tai phải quá đi mất!)

"Cậu làm gì vậy?" Hành động kì lạ của Âu Thần khiến tôi k


Disneyland 1972 Love the old s