Duck hunt
Tomboy Nổi Loạn

Tomboy Nổi Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324131

Bình chọn: 9.5.00/10/413 lượt.

...bật cười..." Âu Thần nhìn tôi vẻ khó hiểu. Trời đất! Tôi đã đi quá đà rồi.

Tôi cúi gằm mặt xuống. Xí hổ, xí hổ quá!

Hàn Âu Dương khẽ nói"Lâm Phong à! Trông cậu nhỏ con như vậy, không
ngờ lại giúp Thần bắt trộm. Còn cứu sống Liz Mạc nữa, tôi rất khâm phục
cậu đấy!" Tôi nghe nhầm ư? Cậu ta nói ngưỡng mộ tôi mà giọng lạnh hơn cả băng ở bắc cực ý. (Nghe nhầm thiệt mà, Âu Dương nói khâm phục Hy
chứ!)

Phù! Tôi thở phào nhẹ nhõm. Trở lại bình thường"Hi, cậu quá khen rồi"

"À! Quên không giới thiệu! Đây là hai người bạn thân của mình, Vương Thế Khải và Hàn Âu Dương! Vừa nãy, Khải có hơi..." Âu Thần nở nụ
cười Thiên Thần, cách cư xử của cậu như rất quý tộc.

Tôi vui vẻ, xua tay"Không sao, không sao mà" Thật ra thì có sao đấy chứ! Vì hắn mà tôi tức sắp hộc máu.



Sau khi dời khỏi cửa hàng Sun Shine, Vương Thế Khải đi đâu không rõ, Hàn Âu Dương thì gặp Á Đông có vệc gấp, chỉ còn mình tôi và Âu Thần cùng đi về phía khu biệt Noble. Đây là nơi chỉ dành cho thế hệ thượng lưu tại
thành phố Ấn Sương. Những ngôi biệt thự lộng lẫy ánh đèn khiến ai cũng
có cảm giác thèm thuồng. Nơi đây rất ít người qua lại, thỉnh thoảng lại
bắt gặp vài chiếc xe ô tô hãng Lexus, Royal, Mercedes, BMW,...lướt qua.
Mười học sinh thuộc lớp đặc biệt đều ở khu biệt thự Noble (Nhưng ở chỗ
nào thì tôi không rõ).

"Nhà mình ở số 68, vậy mình về trước.
Chào cậu" Sắp đến nhà tôi rồi, nếu cứ để Âu Thần đưa về thế nào cũng
lộ. Tôi đành tạm biệt cậu ấy.

"Thế hả? Để mình đưa ân nhân về nhà đi, đằng nào mình cũng muốn xem nhà cậu ra sao?" Âu Thần nở
nụ cười tinh quái, đôi mắt nâu sáng lên.

Hơ! Không thể được đâu,
xin lỗi nhé"À! Ba mẹ rất thất vọng vì thành tích học tập của mình,
nếu cậu đến, họ sẽ biết mình vừa đi chơi với cậu..." Tôi cố viện lí
do đuổi Âu Thần đi, cậu ta hiền lành, chắc sẽ thông cảm cho tôi...

Nhưng...

"Vậy mình sẽ nói giúp cậu"

Hả???Tai tôi có nghe nhầm không vậy, cậu bạn này xem ra cũng cứng đầu lắm đây.

...

Tôi nghĩ nát óc, viện đủ lí do, vậy mà cậu ta chẳng chịu đi. Làm sao đây, làm thế nào bây giờ?

Boong! Một ý tưởng lóe lên...

Tôi đành khóc lóc van xin"Thần à, xin cậu đấy...HuHu..." (Mỹ nhân kế đây mà. À, Mỹ nam kế mới đúng. HeHe)

"Vậy thôi, mình về nhé! Cậu đi đường cẩn thận" Aha! Thành công
rồi. Tôi nhìn Âu Thần vẻ sung sướng, nhưng biểu hiện của cậu ấy...

Bóng dáng Âu Thần dần biến mất...Lòng tôi lặng đến lạ thường...Sao vậy?

Mặc kệ, tỉnh lại ngay! Lâm Tử Hy, giờ phải về nhà trước đã...

Mười lăm phút sau...

"Haiz! Mệt quá, mệt quá đi!" Tôi rống lên như bò tót xổng chuồng, kêu gào ầm ĩ.

Quản gia Lý và mấy cô hầu mặt tái xanh"Tiểu thư...có chuyện gì vậy ạ"

Cái gì???Họ vừa nói gì cơ...Như được nạp thêm năng lượng, trong tư thế
uể oải, tôi bỗng bật dậy như lò xo, quắc mắt lên"Mấy người vừa nói
cái gì?"

"À...Thiếu gia...thiếu gia có chuyện gì vậy ạ?"
Họ thay đổi nhanh như chớp. HeHe, xem ra cũng biết điều đấy chứ! (Vừa
phải thôi nhé, Lâm Tử Hy)

Tôi trở lại trạng thái ban đầu, người uể oải"Nước..."

"Có ngay ạ!"

Sau khi được cung cấp thêm nước, tôi như trở thành con người khác, linh hoạt hơn hẳn.

Tại phòng khách...

"Tôi muốn xem phim"

Tại phòng ăn...

"Dẹp hết, no rồi"

Ở phòng tắm...

"Sao bong bóng ít thế nhỉ?"

Trong phòng ngủ...

"Bật máy tính lên"

(Quản gia Lý: Linh hoạt kiểu này không có hay đâu cô chủ. Í quên, thiếu gia) *Tí chết*
Sáng hôm sau...

"Haiz! Mệt quá" Tại lớp đặc biệt, Á Đông la hét ầm ĩ. Con nhỏ này sao hôm nay kì quá vậy?

"Mệt muốn chết đi được"

Nếu nhỏ chỉ la bình thường thì không sao nhưng cứ mỗi phút lại hét lên
như vậy khiến ai nấy đều khó chịu. Máu trong người tôi sôi lên sùng sục, đầu bốc lửa nghi ngút như Hỏa Diệm Sơn. Khâu Á Đông, xem ra hôm nay bà
chết chắc rồi, tiếp chiêu!

"Đủ rồi! Khâu Á Đông, cậu có im ngay
đi không, khó chịu quá!" Trong lúc đang định cho nhỏ Đông biết tay
thì một bóng đen khác bật dậy, chắn trước mặt tôi. Hơ Hơ...Đó chẳng phải là Liz Mạc sao, con nhỏ đỏng đảnh này cũng nóng tính đến vậy ư?

Á
Đông thở dài ngao ngán, trông bộ dạng thật thảm thương"Hix. Stop cũng được thôi nhưng tôi không thích làm một đống bài tập đâu. Hức Hức...Thi với chả thố, chán phèo"

Hả???Thi???

Ngoài Mạc Y ra thì tất cả học sinh trong lớp đều trợn tròn mắt.

"Thi cái gì?" Vương Thế Khải ngạc nhiên, nhìn Á Đông không chớp mắt.

Mạc Y yểu điệu, vuốt ve mái tóc dài đáng tự hào của nhỏ"Ba tôi nói
sắp tới trường ta sẽ có kì thi giữa kì. Ông ấy muốn chúng ta phải nằm
trong top 50 người đạt điểm số cao nhất" Mạc Y đáng ghét, ai hỏi mà
mi trả lời.

Í! Thi!!!

Lớp đặc biệt ngoài Tam đại tướng quân,
tôi và Mạc Y ra thì tất cả đều có học lực gọi là tạm ổn. Với tình
hình như