
i độ bà Mễ không được lòng người cho lắm, song Vi Tinh vẫn
rất quý bác Mễ trai phong độ ngời ngời này, từ nhỏ đến lớn ông Mễ đều
rất tốt với Vi Tinh, không như bà Mễ toàn vênh mặt lên với mình, thậm
chí lúc cười cũng không buồn nhếch mép.
“Nghe bác gái nói chuyện, cháu đi làm cho công ty BM hả, công ty đó có tiếng lắm đấy, khá lắm!”.
Ông Mễ chân thành khen ngợi, Vi Tinh chỉ mỉm cười, “Cũng tạm thôi ạ”. Cô cười đau khổ trong lòng, câu này mà nghe được lúc sáng, chắc mình nhất
định phải giả vờ khiêm tốn vài câu, nhưng sau ngày đầu tiên đi làm ở đó, đã giúp cô hiểu được trên đời này quả nhiên không có miếng ngon béo bở
nào từ trên trời rơi xuống cả!
Ông Mễ vừa nói vừa bước lên trên,
song tuyệt nhiên không giục Mễ Dương về nhà, thấy bố đã đi lên, đang rút chìa khóa mở cửa, Mễ Dương ngoái đầu nói, “Sao rồi, chân thấy đỡ hơn
chưa, nếu không thì để tớ dìu”. Nói rồi đưa tay nắm lấy khuỷu tay Vi
Tinh, Vi Tinh tựa vào nhúc nhắc cẳng chân không đáp, trái lại trên tầng
vọt xuống tiếng bà Mễ, “Mễ Dương, còn đứng đó mà nói nữa hả?”. Chưa nói
hết, bà Mễ từ trên lầu thò đầu ra.
Vừa trông thấy con trai mình
đang dính lấy Vi Tinh, bụng bà lập tức nổi cơn khó chịu. Vốn đã không ưa gì Vi Tinh, tuy không nói cô đáng ghét, nhưng ai bảo cô ta có bà mẹ
đáng ghét cơ chứ, hơn nữa học hành ngoại hình cũng làng nhàng, căn bản
là không thể sánh với con trai mình. Nhưng giờ con trai mình chỉ là cảnh sát khu vực, còn người ta là cán bộ công ty nước ngoài rồi! Trông cái
điệu bộ Hứa Thục Cầm mấy hôm nay là biết!
“Làm gì thế hả, còn
không mau về nhà! Ồ, Vi Tinh cũng ở đó hả, giờ mới về à, công ty nước
ngoài mà cũng làm tới ba ca cơ à, thế thì có khác gì công nhân đâu?”. Bà Mễ nói nửa đùa nửa thật, tiếc là trên mặt không có vẻ gì là đang đùa.
Vi Tinh lập tức cau mày, nghĩ bụng nói thế là có ý gì, mở miệng ra là công nhân này nọ, chồng bác lúc đầu chả là công nhân thì là gì?! Vi Tinh
miễn cưỡng khẽ cử động da mặt, “Cháu làm thêm giờ!”, nói rồi quay sang
hung dữ lườm Mễ Dương, Mễ Dương không biết làm sao đành vuốt vuốt mũi.
Vi Tinh nện gót giầy “cồm cộp” bước lên, lấy chìa khóa mở cửa, quay sang bà Mễ cười giả lả, rồi đóng cửa cái “rầm”.
“Thái độ gì thế?”, bà Mễ tỏ ra bất bình, Mễ Dương ba chân bốn cẳng trèo lên, “Mẹ, mẹ, mau vào nhà đi!”, vừa nói vừa đẩy mẹ vào nhà. “Không phải, mẹ đang nói cái con
bé này, người ta có lòng tốt hỏi thăm, lại mặt sưng mày sỉa lên! Dạy dỗ
kiểu gì không biết!”. Cứ nghĩ đến bà Vi nhà đối diện gần đây huênh hoang tự đắc thế nào, bà Mễ vốn tự hào hơn hẳn mọi mặt, ăn trên ngồi trốc
theo lẽ tự nhiên đem bực bội trút cả lên đầu Vi Tinh.
Thấy Mễ
Dương cứ cố lôi mình vào nhà, bà càng bực tợn, con trai mình rốt cục
đứng về phe nào thế này? Bà còn đang định bồi thêm đôi câu, “Thôi đi,
tay con trai mình bị thương bà không thấy hay sao?”. Ông Mễ đã đi vào
phòng từ lâu hờ hững buông một câu, bà Mễ mới chuyển sự chú ý, Mễ Dương
vội vàng đóng cửa lại.
“Xí!”, và Vi nãy giờ giỏng tai nghe động
tĩnh nhà đối diện hừ một tiếng, vừa rồi nếu không phải ông xã lôi bà
lại, bà đã xông ra cho con mụ kia một trận từ lâu rồi, mụ lại còn dám
nói con gái mình không có giáo dục nữa chứ!. “Tưởng mình là ai chứ!
Tưởng mình bà biết dạy con chắc, cả ngày huênh hoang con trai mình giỏi
giang, chả phải vẫn phạm lỗi bị đẩy xuống làm anh cảnh sát khu vực quèn
đấy thôI!”, bà Vi lửa giận ngùn ngụt.
“Mẹ đừng nói nữa, liên quan gì đến Mễ Dương đâu!”, Vi Tinh ngồi trên ghế xoa chân lên tiếng. “Đúng
đấy, Mễ Dương là đứa ngoan mà”, ông Vi lên tiếng phụ họa, ông đang thổi
cốc nước nóng, “Nào, con gái uống chút nước đi, mệt lắm rồi hả, sao ngày đầu tiên đã phải làm đến muộn thế này? Làm được những gì rồi?”, “Phải
đấy, còn tay con thế kia là sao hả?”
“Haizz”, Vi Tinh thở dài cực kỳ thê thảm, “Bố, hôm nay con cứ như làm cả ngày ở bưu điện vậy”.
“Hở?”, ông Vi khó hiểu nhìn bà Vi. Vi Tinh giơ tay phải lên, “Ba ngón
tay, một vạn phong bì!”, “Cái gì phong bì hả?”, bà Vi càng mơ hồ tợn.
“Công việc hôm nay của con, con dán một vạn phong bì, cộng thêm cả ba
đầu ngón tay nữa!”, Vi Tinh lắc lắc mấy cái ngón tay băng kín urgo,
“Hả?”, ông bà Vi đồng loạt kêu lên.
Sáng ngày đầu tiên, Vi Tinh
ung dung tự đắc lĩnh về một máy tính xách tay, một bộ đồ dùng văn phòng, cũng có chỗ ngồi riêng của mình. Ngồi xuống ghế xoay, nhìn bàn làm việc sắp đặt gọn gàng ngăn nắp, lại nhìn các đồng nghiệp khác đang bận rộn
xung quanh, thỉnh thoảng lại thốt lên vài từ tiếng Anh, Vi Tinh thật sự
có cảm giác rất khác biệt.
Buổi sáng về cơ bản là không có việc
gì, sếp của cô đi công tác rồi, các đồng sự khác trong đội cũng đi vắng, chỉ có cô cùng một cô gái cũng “làm không ra màn thầu” ở lại, hướng dẫn cô vào việc. Team, đây là thuật ngữ thứ hai cô học được ở công ty nước
ngoài, bởi cô gái kia suốt buổi cứ T này T kia, lúc đầu Vi Tinh chưa
hiểu, sau mới hiểu ra ý là chỉ đội nhóm trong phòng, vội vàng cũng T
theo.
Về thuật ngữ thứ nhất, đương nhiên là cái “làm không ra màn thầu kia”,