
hội, để cô có thể ở bên Cố Hạo Ninh, dẫu chỉ là linh hồn vất vưởng, dẫu
phải hóa thành hạt bụi nhỏ nhoi…
Nhưng… không thể.
Những tia nắng rực rỡ chan hòa rọi vào đôi mắt cười cong cong, cô mím
chặt môi, gắng sức kéo khóe môi nhướn cao, như dốc hết sức lực chỉ để nở nụ cười cuối cùng của đời này. Cô ngẩng đầu, để nước mắt chảy ngược vào trong… Hai người lúc ấy chỉ có thể chia ly, không có sự lựa chọn nào
khác…
Nỗi đau thấu tận tâm can và tình yêu si dại đến hèn mọn đó, đến nay vẫn
khắc cốt ghi tâm. Sao cô lại quên chứ? Quên mất bản thân từng nguyện hóa thành tro bụi cũng muốn ở cạnh anh, quên mất chính mình dẫu chỉ còn là
hồn phách cũng khát khao được cùng anh đến đầu bạc răng long! Và giờ
đây, cô đã thực sự trở về bên anh, thực sự có được cơ hội gần gũi anh,
sao cô lại có thể dễ dàng từ bỏ chứ?
Vu Tiểu Phong chầm chậm xoay đầu, mãi đến lúc này, cô mới nhìn rõ, thì
ra người nãy giờ nói chuyện với mình chính là bác sĩ điều trị.
Ánh mắt đờ đẫn của cô từ từ ngưng tụ, trở nên ngời sáng, kiên định, nỗi
hoang mang phủ dưới đáy mắt dần phai nhạt, cuối cùng cô mỉm cười. “Cảm
ơn anh, bác sĩ Giang, tôi nhất định sẽ cố gắng kiên trì đến cùng, vì
người mà mình yêu”
Nhìn nụ cười nhu mì và kiên định của cô, tảng đá đè nặng trong tim Giang Hàn Phi cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Anh gật đầu khích lệ, giúp cô chỉnh
lại mép chăn rồi mỉm cười, đi ra khỏi phòng.
Mới chớp mắt, Vu Tiểu Phong nằm viện đã gần ba tháng. Nhưng từ sau
chuyện lần trước, Cố Hạo Ninh chẳng buồn đến thăm cô thêm lần nào. Khi
Giang Hàn Phi nghe y tá Dương Tuyết Tuệ kể về chuyện này, anh không khỏi kinh ngạc. May thay bệnh nhân dường như đã lấy lại ý chí sinh tồn, mỗi
ngày đều cố gắng phối hợp với bác sĩ trong việc điều trị phục hồi, chỉ
chưa đầy hai tháng sau khi tỉnh lại, cô đã có thể tự mình xuống giường,
đi dạo xung quanh.
Một chiều tối nọ, Giang Hàn Phi vô tình trong thấy Vu Tiểu Phong đang nói chuyện với một bé gái trong vườn hoa.
Cô bé ấy tên Mạnh Nhã, sáu tuổi, là một bệnh nhân mà Giang Hàn Phi mới
tiếp nhận mấy hôm trước. Cô bé không ở cạnh cha mẹ mà được bà nội đưa
vào viện. Mạnh Nhã tuy là người Trung Quốc nhưng do từ hai tuổi đã theo
cha mẹ di dân đến Québec, Canada nên tiếng Hoa không tốt lắm, chỉ biết
nói tiếng Pháp. Ngặt nỗi các y tá, bác sĩ trong bệnh viện, trừ Giang Hàn Phi biết chút tiếng Pháp, những người khác nhiều nhất chỉ biết nói
tiếng Anh nên Mạnh Nhã rất ít nói chuyện với ai. Nhưng không ngờ cô bé
lại vui vẻ trò chuyện với Vu Tiểu Phong. Giang Hàn Phi không kìm được sự hiếu kỳ, bèn chầm chậm bước về phía hai người.
Giang Hàn Phi vừa đến gần, vừa khéo bà nội của Mạnh Nhã mang cơm tới,
bảo cháu gái về phòng ăn. Mạnh Nhã bèn bịn rịn chào tạm biệt Vu Tiểu
Phong, hẹn ngày mai đến vườn hoa cùng nhau trò chuyện.
“Cô biết nói tiếng Pháp à?” Giang Hàn Phi cười tủm tỉm, hỏi Vu Tiểu Phong.
“Ừm, trước kia tôi… tôi từng học một chút trong trường.”
Suýt chút nữa Vu Tiểu Phong đã buột miệng nói “trước kia tôi từng du học ở Pháp”, may mà kịp thời ý thức được mình bây giờ là Lâm Nhược Kỳ, bèn
nói “tôi từng học một chút trong trường.”
“Thật sao? Khi còn đi học tôi cũng chọn tiếng Pháp làm ngoại ngữ thứ
hai. Nhưng nhiều năm không dùng, giờ cũng chỉ nhớ được vài ba câu đối
thoại cơ bản, so với cô, còn kém xa.” Nghe Vu Tiểu Phong trò chuyện với
Mạnh Nhã, anh nhận ra tiếng Pháp của cô rất lưu loát. Nhưng anh nhớ rõ
trên bệnh án của cô có ghi cô làm việc ở một cơ quan nào đó, không dính
dáng gì đến tiếng Pháp nên nghe cô nói tiếng Pháp lưu loát, anh không
khỏi lấy làm ngạc nhiên.
“Cũng tạm, chẳng qua tôi khá thích tiếng Pháp, hễ rảnh rỗi là luyện tập. À, hồi nãy bé Nhã bảo anh cũng từng nói tiếng Pháp với bé, còn khen anh nói chuẩn lắm.” Vu Tiểu Phong không dám bàn sâu về trình độ tiếng Pháp
của mình, đành chuyển đề tài: “Khụ, tôi cũng chỉ nói có vài ba câu, thế
mà cô nhóc vẫn biết chuẩn hay không á? Chủ yếu là do quá ít người trò
chuyện được với cô bé. Ban nãy tôi thấy bé ấy và cô nói chuyện rất vui
vẻ. Hình như cô thích trò chuyện với trẻ con lắm hả?”
Giang Hàn Phi phát hiện, kì thực Vu Tiểu Phong chẳng trầm lặng, kiệm lời như anh tưởng, cô rất sẵn lòng nói chuyện với trẻ em. Có vài lần anh
thấy cô mỉm cười, nói chuyện với bọn trẻ, vẻ mặt chẳng lộ chút khó chịu.
“Vâng. Tôi thích trò chuyện với bọn trẻ, chúng dễ thương lắm. Nói chuyện với chúng cũng bớt cô đơn nhiều.” Vu Tiểu Phong khẽ đáp.
Tuy cha mẹ của Cố Hạo Ninh thường đến thăm nhưng thực ra cô cảm thấy khá gượng gạo. Ngoài ra, lúc nào cũng phải tự nhắc nhở mình không được quên mất bản thân là Lâm Nhược Kỳ khiến cô rất mệt mỏi. Cho nên, cô thích
trò chuyện với những đứa trẻ thơ ngây kia hơn. Dù gì hai bên vốn cũng
chẳng quen biết nhau, chúng không biết rõ về cô, lỡ bất cẩn nói sai cũng chẳng sao, như thế nhẹ nhõm và dễ chịu hơn nhiều.
“Cô hợp đi làm từ thiện lắm! Cô có lòng nhân ái và tính kiên nhẫn dường
như vô tận!” Giang Hàn Phi tưở