
ằng anh không muốn nhắc lại chuyện này, vậy nên tốt nhất là tôi giữ im lặng vậy.
Anh có hoàn hảo hay không tôi cũng không cần, chỉ cần anh ở bên tôi như thế này thôi.
Và cho dù một ngày nào đó anh vì quá mệt mỏi mà đối xử với tôi như cái cách anh đã làm với chị Quỳnh Chi, tôi cũng sẽ không dễ dàng buông tay anh ra như chị ấy.
Bởi lẽ anh là người tôi cần, là người tôi thích, là người quan trọng nhất với tôi.
“Hôm qua quả thật anh không nghĩ ra cách nào khác, nên đành để em đi với nó.”
“Dạ, dù sao thì em cũng đến với Quân mà. Thật ra thì hôm qua Kim giúp Quân một số chuyện nên Quân mời bọn em đi dự tiệc cùng. Em nghĩ rằng anh Khánh sẽ đi với My nên mới đi theo để…rình, chứ nếu không em cũng không đến đấy đâu. Anh đừng hiểu lầm nhé.”
“Ừ, dù sao thì hôm qua anh cũng định rủ em đi cùng mà. S.I.U có năm vé mời, anh với Việt phải dành nhau với mọi người để giữ vé cho hai đứa, cuối cùng lại…”
“_”
Tôi im lặng trước lời nói của anh. Bỗng dưng gợi lại chuyện của Ly, tôi vẫn cảm thấy có đôi chút ấm ức trong lòng. Những chuyện kia tôi có thể hạ mình xin lỗi anh được, nhưng chuyện này thì không, cho dù tôi đã to tiếng và nói nặng lời với anh.
“Thực ra thì chuyện hôm qua ở quán café_”
“Anh đã không tin em.”
Tôi lập tức ngắt lời anh, giọng điệu hờn dỗi như một đứa trẻ con. Đúng thật là tôi chỉ mong anh nói đến chuyện này mà thôi, và một khi đã nhắc đến thì chắc chắn tôi sẽ không để yên dễ dàng như vậy.
Anh Dương nhanh chóng dựng chân chống xe và bước lại gần tôi, giọng anh nhẹ nhàng, như thể đã nhận ra sự tủi thân trong câu nói của tôi vậy:
“Không phải là anh không tin em.”
“Nói dối.” – Tôi cắn chặt môi, cố giữ để mình không phát cáu lên mà lại gây sự tiếp với anh – “Bây giờ chắc hẳn anh ghét em lắm. Anh sẽ nghĩ em là đứa không ra gì sau khi nghe những lời đấy.”
“Em hâm quá.” – Anh bật cười xoa đầu tôi – “Lần đầu tiên anh nhìn thấy em như thế nào, thì anh vẫn sẽ luôn nhìn em như vậy.”
“Lại nói dối.”
“Không mà.”
“Luôn nhìn như vậy cái gì cơ chứ? Rõ là đồ nói dối. Anh chỉ biết nói miệng như vậy thôi, chứ thật lòng thì anh không nghĩ như thế đâu.”
“Không phải vậy mà. Em đang vu oan cho anh đấy.”
“Không phải gì chứ? Tại sao anh không hỏi em là đã có chuyện gì? Anh có biết suốt hai ngày nay em chỉ chờ câu hỏi đó thôi không?”
“Tại sao?”
“Anh còn hỏi tại sao nữa?” – Tôi cắn chặt môi, cảm thấy vừa oan ức vừa tức mình. Anh vô tâm đến độ có thể hỏi tại sao à? – “Em chỉ muốn nói là em không nói như thế, em không phải người như vậy. Sao anh không cho em cơ hội để nói cơ chứ?”
Tôi hét lên rồi ngồi thụp xuống đất, giấu mặt đằng sau gối, mặc cho anh đứng ngẩn mặt ra không hiểu gì, còn chị hàng xóm đang dắt xe vào nhà bỗng đứng chưng hửng mất mấy giây. Tôi tức điên lên được ấy chứ. Thà rằng không nghĩ đến còn hơn, nhưng đã nghĩ đến rồi thì không thể nào kiềm lòng cho nổi nữa.
Vội vã ngồi xuống trước mặt tôi, anh lúng túng dỗ dành:
“Anh biết em không phải người như vậy mà.”
“Anh lại nói dối nữa rồi. Ngày hôm qua anh lạnh lùng như thế, bực tức như thế, vậy mà còn nói không phải?”
“Em hâm thật. Anh giận vì em ngốc quá, để Ly lừa dễ dàng như vậy trước mặt bao nhiêu người; anh giận vì Ly là em gái của em, anh không thể can thiệp vào chuyện gia đình mà bênh em được; anh giận vì em cứ mãi trẻ con, không biết cách để tự bảo vệ mình. Giận là vì những lẽ đó, chứ không phải anh không tin em, hiểu chưa?”
“Anh…nói thật?”
Tôi có cảm giác mọi thứ hoàn toàn đảo lộn sau câu nói của anh. Ngày hôm qua tôi đã không nhìn nhầm, ánh mắt của anh nhìn tôi trong quán café đúng thật là thất vọng, nhưng hóa ra không phải anh thất vọng vì những gì nghe được từ Ly, mà là do sự ngốc nghếch không thể tả được của tôi. Anh giận dữ quát nạt, đùng đùng lôi tôi về,… tất cả cũng chỉ vì lo lắng cho tôi mà thôi. Vậy mà tôi đã nghĩ gì nhỉ? Nghĩ anh nghe theo lời của Ly, nghĩ anh không tin tưởng ở tôi, nghĩ anh không hiểu mình,… Tôi lại còn vì cớ đó mà giận dỗi anh nữa chứ. Mẹ tôi nói đúng, tôi sẽ mất anh chỉ vì thiếu tin tưởng vào tình cảm của anh mà thôi.
“Anh à…em xin lỗi. Em hiểu sai vấn đề rồi. Sao anh không nói từ đầu cho em biết cơ chứ?
“Anh biết nói vào lúc nào? Lúc thì em đi với Quân, lúc thì em đi với Khánh. Anh cũng sắp phát điên mất thôi!”
“Em với Quân không có gì cả, còn anh Khánh…anh Khánh là cố tình chọc tức anh mà thôi.”
“Hả?”
“Em nói thật đấy. Anh ấy dạo này tâm trạng…bất ổn lắm, anh đừng chấp nhặt làm gì.”
“Em đang bênh nó đấy à?”
“Không mà. Nhưng em cũng xin lỗi anh rồi, anh đừng giận nữa nhé.”
“Hừm, tha cho em một lần thôi đấy.”
Anh Dương cao giọng khi thấy tôi nhún nhường nhượng bộ. Nhìn vẻ mặt đắc thắng của anh lúc này, tôi cũng chỉ biết cười thầm chứ chẳng buồn ganh đua với anh như mọi khi nữa. Anh giống như mặt trời vậy, rất sáng, rất ấm áp, khiến nhiều khi bản thân tôi phải lo sợ việc lại gần anh quá sẽ bị mặt trời thiêu đốt. Sợ là vậy đấy, nhưng vẫn cứ lao vào. Tôi không cần anh hoàn hảo, cũng chẳng cần anh yêu thương mình theo cách hoàn hảo nhất. Cứ ngốc nghếch như thế này đi, để tôi biết được anh đang cố gắng thay