Polly po-cket
Tiểu Thời Đại 3.0

Tiểu Thời Đại 3.0

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326250

Bình chọn: 8.5.00/10/625 lượt.

/>Mạng đền mạng đã trả xong,

Lệ đền lệ đã ròng ròng tuôn rơi.

Oan oan đừng lấy làm chơi,

Hợp tan đã trốn được trời hay chưa?

Gian nan là bởi kiếp xưa,

Giá mà phú quý là nhờ vận may.

Khôn thì vào cửa “Không” này,

Dại thì tính mệnh có ngày mất toi.

Như chim khi đã no mồi,

Bay về rừng thẳm đậu nơi yên lành[1'> .

[1'> Tạm dùng bản dịch của nhóm Vũ Bội Hoàng.

Tôi úp mặt vào trong trang sách, mùi giấy xộc thẳng vào mũi.

Nước mắt thấm sâu vào trang giấy ửng vàng, chúng nóng hổi như máu trong cơ
thể tôi, nhưng tôi biết, chúng không sưởi ấm được câu chuyện bi thương,
không sưởi ấm được Hồng lâu mộng vắng vẻ này.

Trong cõi nhân gian rộng lớn mà tinh tế, ngày nào cũng có người rơi lệ và đổ những giọt máu nóng sôi sục, nhưng huyết lệ của muôn nghìn người phàm, cũng chẳng thể
thay đổi được sự lạnh lẽo vĩnh hằng của nó, chẳng phải sao?

Một tuần sau, trời đổ mưa to suốt hai ngày một đêm.

Sau cơn mưa khủng khiếp ấy, mùa thu đậm đà của Thượng Hải đã tràn về.

Trong sân của ngôi biệt thự đã phủ đầy một lớp lá vàng. Những tán cây ken dày trong tiểu khu, chỉ trong vài ngày đã mỏng đi một nửa. Vô vàn tia nắng
mặt trời vàng vọt mà lạnh lẽo chiếu rọi trên mặt đất vẫn còn ướt rườn
rượt, khiến mùi hăng thuần phác của thực vật càng thêm nồng nàn hơn theo đà phân hủy của lá rụng, cả phố Nam Kinh Tây như đã biến thành một tiệm đông dược khổng lồ.

Tôi và Cố Ly mượn được hai chiếc chổi tre lớn ở chỗ ban quản lý khu phố, hai đứa bắt đầu quét dọn lá rụng trong sân.

Nhiệt độ vào lúc sáng sớm rất thấp, những chiếc lá sát gần mặt đất vẫn còn
lưu lại vài giọt sương. Cả tiểu khu vô cùng yên tĩnh, chẳng có một ai,
hai chúng tôi cũng chẳng nói chẳng rằng, chỉ còn lại tiếng chổi quét lá
rụng sột soạt vang lên giữa không gian.

Chúng tôi quét dồn lá
rụng về một góc ở phía tây nam, chất đống càng lúc càng cao hơn. Lá rụng giờ này vẫn bị nước mưa ngấm ướt sũng, nhưng vài ngày nữa thôi, chúng
sẽ được gió thổi khô, trở nên giòn tan, khi đó, chỉ cần một mồi lửa, có
thể đốt cháy sạch. Sau đó lại đem tro lá rắc lên đất trong vườn, sẽ tăng độ phì cho đất. Những chiếc lá này sinh ra từ đất, lại trở về với đất.
Tôi nhớ người xưa thường nói, cây cỏ khô héo, chẳng buồn chẳng vui.

Chỉ có điều trong sân đã thiếu đi Giản Khê, thiếu đi Cố Nguyên, thiếu đi Vệ Hải, thiếu đi Nam Tương, thiếu đi Đường Uyển Như, thiếu đi Neil, một
cuộc đại dọn dẹp vốn dĩ phải vô cùng náo nhiệt, với những tiếng cười
giòn tan không dứt, nhưng lại trở nên vắng vẻ thê lương đến nhường này.
Mùa Giáng sinh năm ngoái, chúng tôi còn quây quần bên nhau, cùng treo
những quả cầu Giáng sinh bằng gốm và những chiếc chuông bằng pha lê trên cây tuyết sam trước cửa nhà, chúng tôi còn đặt cả giá quay ngỗng trong
sân, cho dù cuối cùng con ngỗng bị nướng thành “vật gây ung thư” màu đen ngòm, nhưng tâm trạng vui vẻ chẳng hề bị ảnh hưởng, vì chỉ cần có rượu
là đủ, đủ để hạ điểm cười của mọi người xuống đến mức thấp nhất, “Tiểu
Minh một hôm dạo phố, giẫm ngay một đống phân chó!” “…Ha ha ha ha ha ha
buồn cười quá!!” Chỉ cần có tiếng cười, người ta sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Tôi đột nhiên dừng lại. Sau đó quay đầu nhìn bóng dáng Cố Ly, bãi cỏ trống
trải và căn biệt thự cũ ngập trong màn sương ở phía xa, càng tôn thêm sự cô đơn của nó. Tôi thậm chí còn nhớ đến đám tăng lữ đang lầm lũi quét
sạch những bật đá dài dằng dặc trước cửa chùa trong buổi ban mai khi
chúng tôi đến núi Nga Mi. Cả sân vườn ngập dưới bầu không khí như vậy,
tỏa ra một sự thương cảm đến lạnh người.

Xa xa, tôi nghe thấy tiếng chuông leng keng từ chiếc xe đạp của người bưu tá.

Tôi chà chà tay lên chiếc quần lao động, gỡ khẩu trang xuống, đẩy cánh cửa
nhỏ chỗ sân ra. Bưu tá cầm một bức thư mỏng tang đưa đến tay tôi.

Tôi xé thư ra, là hai tấm bưu thiếp Neil gửi từ New York về, tôi và Cố Ly
mỗi người một tấm, chữ viết phía sau giống hệt nhau, chỉ một câu ngắn
bằng tiếng Anh, đó là điều chúng tôi đều quen thuộc, bút tích thuần thục của Neil.

Tôi vuốt lại mái tóc, rồi ngồi xuống bậc thềm đá của
sân, cái gương mặt England đầy sức hút kia của Neil lại hiện lên. Đôi
mắt xa xăm, sống mũi thẳng tắp, lồng ngực và đôi vai rộng với những múi
cơ chắc nịch của hắn. Chỉ mới tiễn hắn đi có mấy ngày, nhưng không hiểu
sao, tôi lại cảm thấy như đã mấy năm trôi qua.

Tôi ngoảnh đầu lại, phát hiện Cố Ly đã biến mất.

Tôi đứng dậy, bước vào trong nhà, quan sát một lượt, chẳng thấy Cố Ly đâu,
khi trở lại phòng khách đã thấy Cố Ly đang trốn trong nhà vệ sinh.

Tôi áp mình lên cửa, gõ nhè nhẹ, không có tiếng trả lời. Bởi vì tôi nghe thấy tiếng khóc của Cố Ly bên trong.

Trán tựa lên cửa gỗ, hơi lạnh truyền sang khiến tôi chợt thấy thương cảm.
Tay phải tiếp tục gõ lên cửa, giống như tiết tấu du dương của một bản
nhạc vô hình nào đó mà chẳng thể nghe thấy được trong không trung, nếu
lúc này có ai nghe thấy, nhất định sẽ cảm t