
nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh mình lo lắng,
bất an nhưng đôi mắt vẫn nhìn chàng trai kia không rời, Thư Hạo Nhiên
tức đến muốn đánh nhau. Adam khẽ nhíu đôi mày, im lặng vài giây, sau đó
nhẹ nhàng tiếp lời: “Sherry, làm phiền khoảng thời gian cá nhân của cô
quả thực không phải. Nếu Thư tiên sinh đã có ý chờ, vậy cô hãy tự quyết
định.”
Cảm giác ba cặp mắt đang dán chặt vào mình, Bạch Tiểu
Thuần cúi đầu, lòng rối bời. Đã làm việc khá lâu với Adam, cô có thể lấy đầu mình ra đảm bảo anh không phải là chàng trai ích kỷ, nhỏ nhen, hành động tối nay chắc chắn có nguyên do. Nhưng Thư Hạo Nhiên cũng không
sai, làm ơn mắc oán, tức giận cũng là chuyện thường tình. Không biết vì
sao mỗi lần rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, cô đều phải lựa chọn. Bạch Tiểu Thuần thấy bất an, cắn cắn môi, len lén nhìn người lãnh đạo kinh
nghiệm đầy mình của mình. Đúng như những gì ngày trước Thư Hạo Nhiên đã
nói, sếp Lý quả là một người lươn lẹo còn hơn cả lươn. Tả hữu đều không
thể đắc tội, ông đương nhiên sẽ không ra mặt, lờ đi như không nhìn thấy
cấp dưới đang cầu cứu. Thấy người duy nhất có thể hy vọng được lại tỏ vẻ không liên quan, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình đúng là khổ hết chỗ nói. Trong lúc đang thầm kêu ca, than vãn, bàn tay trái của cô bỗng nhiên có cảm giác âm ấm. Cúi đầu nhìn, thì ra là Thư Hạo Nhiên đang nắm tay cô,
chẳng nói chẳng rằng, kéo cô tiến về phía chiếc Audi. Đi theo cũng không được, giằng ra cũng chẳng xong, cô chỉ còn cách vừa tiến về phía trước
vừa ngoái lại phía sau.
Có lẽ do khoảng cách khá xa, ánh sáng trở nên mờ ảo, cô thấy Adam khẽ nhếch môi, dáng vẻ nghiêm túc, nhíu chặt
đôi mày, giống một thiếu niên đang cố ra dáng người lớn. Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến điều này không chỉ một lần, nếu cô không biết ngoại ngữ mà ra
nước ngoài, chắc chắn còn đáng thương hơn Adam. Cô nghĩ lại, kể từ khi
anh lên nhậm chức đến nay, mỗi lần cần nói chuyện với ai đều phải dựa
vào cô, trong lòng bỗng mềm đi, cô bước chậm, cố gắng giữ bàn tay rộng
lớn đang kéo mình lại, nói: “Xin lỗi, Hạo Nhiên, tối nay không thể đi
cùng anh. Anh ấy là tổng giám đốc của tôi, lại không biết nhiều tiếng
Trung, để anh ấy ở lại một mình không hay lắm. Đâu phải ngay ngày mai
tôi có thể xin nghỉ việc, tôi không muốn để mọi người trong công ty nói
ra nói vào…”
“Chẳng phải chỉ là một công việc thôi sao, có gì mà khó tìm đến thế? Tiểu Điệp…”
“Tiểu Điệp?” Anh ta tức quá nên mất tỉnh táo rồi sao, tự nhiên nhắc đến người chẳng liên quan đến việc này làm gì?
“Tiểu Điệp đã tìm được việc rồi, không cần dựa vào em nữa.” Thư Hạo Nhiên hít một hơi thật sâu, năm ngón tay đan chặt hơn, không hiểu vì sao, một
người trước giờ luôn tự tin như anh giờ chỉ cảm thấy mông lung, mờ mịt,
hơn nữa, cảm giác không chắc chắn ấy lại đến từ một người mà trước giờ
anh luôn tin tưởng. “Vì thế, mất việc cũng không sao, cũng chẳng phải
quyền cao chức trọng gì, lúc nào em cũng có thể tìm một công việc tốt
hơn!”
Lại thêm một lần ngạc nhiên. Bạch Tiểu Thuần chớp chớp mắt, những việc không ngờ tới quả thực rất nhiều, cô cảm thấy mình không
tiếp nhận kịp. Trong mắt một người từ nhỏ đến lớn muốn gió có gió, muốn
mưa có mưa như Thư Hạo Nhiên, công việc cô đang làm chẳng đáng để mắt
tới chăng? Người luôn miệng nói muốn cô quay lại đã như thế này thì ông
bố quyền cao chức trọng của anh ta sẽ như thế nào?
Nếu yêu, đầu tiên phải tôn trọng.
Lời căn dặn của mẹ lại vang bên tai, cô cười nhạt, lạnh lùng giằng năm ngón tay bị nắm chặt ra.
“Tôi tạm thời không có ý định tìm việc khác.”
“Anh…” Biết đã lỡ lời, Thư Hạo Nhiên dịu giọng. “Xin lỗi, Tiểu Bạch, em biết anh không có ý coi thường công việc của em.”
“Công việc vốn dĩ rất bình thường, không có gì mà coi thường với không coi thường.”
Sự động lòng trong suốt những ngày qua giống như dòng nước xối xả chảy
xuống vực sâu không đáy, cô cười lớn, vẻ mặt bình thản. Đối diện với
điệu cười xa cách của cô, người vì nóng giận mà lỡ lời nhất thời không
tìm được cách để đáp lại. Sau giây phút im lặng, Bạch Tiểu Thuần xoay
người. Khoảng đất trống phủ đầy sương mờ tạo nên một cảm giác không chân thực, vừa bước được vài bước, sau lưng đã vọng đến giọng nói nửa tức
giận nửa ngỡ ngàng của Thư Hạo Nhiên: “Bạch Tiểu Thuần!”
“Anh về nhà đi, lái xe cẩn thận.”
Khẽ quay người, lời nói dần tan biến trong cơn gió và ánh sáng của những ngọn đèn.
Nhìn Bạch Tiểu Thuần đang đi về phía này, sếp Lý cảm thấy mọi việc dường như đang xoay chuyển theo chiều hướng hết sức kỳ lạ và không thể hồi
chuyển. Là một người rất giỏi nghe nhạc hiệu đoán chương trình, ông lập
tức dùng vốn từ tiếng Anh ít ỏi của mình nói với Adam đã khá muộn rồi,
nên nhanh chóng ra xe trở về thành phố. Adam gật gật đầu, bước lên phía
trước, đến trước mặt Bạch Tiểu Thuần, khẽ mỉm cười, ánh mắt lại trong
trẻo như thường. Ánh sáng từ những ngọn đèn lồng duyên dáng khi mờ khi
tỏ, chiếc Passat nhanh như điện, lập tức hòa vào sắc đêm.
Ba người, ba dòng suy nghĩ, suốt chặng đường khôn