
nh bảo cứ từ từ. Em
không đợi được, đến một mình, kết quả… Sao hả, không định giới thiệu cho em sao? Chào hai người, tôi là Tiết Vịnh Vi, có thể gọi tôi là Vivian.”
“Xin chào, chúng ta đã gặp nhau ở sân bay, tôi…”
Lấy lại tinh thần, Bạch Tiểu Thuần không muốn thất lễ. Lời chưa nói hết,
Bạch Tiểu Điệp nghe nhạc hiệu lờ mờ đoán được chương trình, liền nhanh
nhảu cắt ngang: “Xin chào, tôi là Bạch Tiểu Điệp, đây là chị tôi, Bạch
Tiểu Thuần. Xem ra chị và anh Hạo Nhiên khá thân thiết, vậy thì tôi có
lý do để tin rằng chị nhất định đã nghe qua tên chị tôi rồi.”
“Anh Hạo Nhiên?” Tiết Vịnh Vi nhíu mày, giữ nguyên nụ cười, đôi mắt long
lanh màu hồng nhạt hơi nheo lại, nhìn cô gái trẻ trung có gương mặt trái xoan đối diện, nói chẳng ăn nhập. “Xem ra em hơi lạc hậu rồi thì phải,
trong nước đang thịnh hành cách xưng hô này sao? Bạch Tiểu Điệp tiểu
thư, tôi quả thật là có chút ấn tượng về chị của cô, nhưng là vì không
lâu trước đây, chúng tôi đã gặp nhau một lần ở sân bay, không biết Bạch
tiểu thư có chút ấn tượng nào về tôi không?”
“Tiết tiểu thư dung mạo hơn người, sao có thể không nhớ được?”
Mỗi lần cô xuất hiện đều “vừa đúng lúc”, không ấn tượng mới lạ.
Bạch Tiểu Thuần không thích chủ động tạo mâu thuẫn, chỉ là khi ngửi thấy mùi thuốc súng, cô đương nhiên lựa chọn đứng về phía người em gái đã lên
tiếng đỡ cho mình.
“Cảm ơn đã quá khen!”
Hoàn toàn loại bỏ được tính công kích của câu hỏi phản vấn, sự ghê gớm của Tiết Vịnh Vi rõ ràng thâm sâu hơn họ tưởng.
“Da mặt còn dày hơn cả bức tường.”
Bạch Tiểu Điệp lẩm bẩm, giọng không lớn nhưng rõ ràng từng tiếng một. Nhận
thấy sắp có chiến tranh, Thư Hạo Nhiên vội vàng tìm cách giải tỏa căng
thẳng, nói con bé còn nhỏ người. Không biết có phải không buồn đôi co
với cô gái nhỏ Bạch Tiểu Điệp hay không mà sắc mặt Tiết Vịnh Vi hơi tái
đi, nhưng rất nhanh sau đó, cô ta đã kiềm chế được hòa khí, lấy lại vẻ
mặt ôn hòa, bắt đầu nói chuyện như không có gì xảy ra, còn không ngớt
nhắc lại những lời lẽ đẹp đẽ mà bố mẹ Thư Hạo Nhiên đã từng nói với cô
ta. Bạch Tiểu Thuần dị ứng nhất với những chuyện vừa nhạt nhẽo vừa khó
xử thế này, vài phút sau, cô lập tức kéo tay em gái rời đi, Thư Hạo
Nhiên trong lòng biết rõ không thể giữ cô được nữa, đành đồng ý, ai ngờ
lúc cô cầm túi lên, Tiết Vịnh Vi bất ngờ nói: “Bạch tiểu thư, có thể
cùng tôi nói chuyện riêng một lúc được không?”
Trong ánh đèn mờ ảo, Bạch Tiểu Thuần không nhìn rõ nét kỳ lạ, khó hiểu vụt qua trong mắt cô ta.
Thích đơn giản, rõ ràng, tránh xa mâu thuẫn không có nghĩa là ngốc nghếch, từ nãy đến giờ cô đã đủ hiểu Tiết Vịnh Vi thâm sâu khó lường đến mức nào.
Cô ta muốn nói chuyện, còn là nói chuyện riêng, chủ đề tất nhiên không
dễ dàng giả bộ ngờ nghệch cho qua được.
Ngập ngừng một giây,
Bạch Tiểu Điệp lại một lần nữa lên tiếng, ngữ điệu giống hệt lúc Tiết
Vịnh Vi chậm rãi hỏi Thư Hạo Nhiên ban nãy: “Sao thế, Tiết tiểu thư có
chuyện gì không nói được với chị tôi trước mặt anh Hạo Nhiên và tôi
sao?”
Cô ta là người thông minh, những lúc thế này, đương
nhiên sẽ không ngốc nghếch đến mức đưa người con trai chưa hề tỏ rõ thái độ kia vào danh sách ám chỉ.
Quả nhiên, chưa đợi Tiết Vịnh Vi lên tiếng, Thư Hạo Nhiên đã lập tức nhếch môi nói: “Vịnh Vi, thôi đi.”
“Em có làm gì đâu. Chỉ nói vài câu thôi mà!”
“Được thôi, chúng ta nói chuyện riêng.”
Lời vừa dứt, Tiết Vịnh Vi và Bạch Tiểu Thuần đồng thời lên tiếng.
Thấy Bạch Tiểu Thuần bước đi mệt mỏi, người đã đạt được mục đích khẽ nở nụ
cười đắc thắng về phía chàng trai mặt đang đanh lại rồi xách túi, theo
sát ngay sau. Bạch Tiểu Điệp hoàn toàn không hiểu chị mình bình thường
vẫn hiền lành, điềm tĩnh sao tự nhiên lại thay đổi ý định, cô lùi vài
bước, ngồi lại chỗ cũ, khẽ liếc người đối diện một cái. Vẫy tay gọi phục vụ đưa lên một ly Whisky, Thư Hạo Nhiên uống hết nửa già, vẻ phong độ
ngời ngời luôn cố duy trì lúc này bỗng bị một nỗi buồn kỳ lạ và sự bất
lực bủa vây.
Vẻ cô đơn hiện rõ trên gương mặt anh, cảm nhận
được nỗi buồn đó, những lời trách móc sắp bật ra, Bạch Tiểu Điệp đành
nén trong lòng.
Trên đường về, Bạch Tiểu Thuần vẫn im lặng.
Biết tâm trạng của chị đang rối bời, người lúc nào cũng liến thoắng như Bạch Tiểu Điệp biết điều ngậm chặt miệng.
Trước lúc ngủ, cô không giấu nổi sự tò mò, liền dò hỏi: “Chị, gia đình Tiết
Vịnh Vi chắc hẳn khá giả lắm? Em thấy chiếc túi cô ta đeo hiệu Hermes.”
“Chắc vậy.” Bạch Tiểu Thuần ậm ừ đáp rồi dặn dò thêm: “Cô ta không hề đơn
giản, người bình thường không bì được đâu. Sau này nếu có gặp cô ta, em
đừng ăn nói bộp chộp nữa, tốt nhất là nên tránh xa.”
“Tại sao chứ, vì cô ta giàu có, quý tộc ư?”
“Rất khó giải thích, em cứ biết vậy là được rồi!”
Ít thấy Bạch Tiểu Thuần dùng giọng điệu cứng rắn như vậy để nói chuyện với mình, Bạch Tiểu Điệp nằm trong bóng tối, nghĩ ngợi một hồi, bỗng thấy
lo lắng.
“Có phải cô ta é