
à đồng thanh nói, chỉ khác, thái độ của Thư Hạo Nhiên là tức giận, còn Tiểu Thuần thì lại vô cùng đau lòng.
Cô không biết người em mà cô vẫn nghĩ sẽ không có chuyện gì giấu giếm cô, lại giấu cô quá nhiều chuyện như vậy.
“Tôi đến quán bar tìm anh, đúng lúc gặp anh lái xe rời khỏi đó, không kiềm
chế nổi nên đã đi theo. Lúc đến rồi mới biết anh vẫn muốn nối lại với
chị tôi, kể cả khi anh bắt gặp cảnh chị ấy và Adam tay trong tay đứng
đó. Sau khi anh bỏ đi xa, một mình chị ấy lên taxi, tôi không yên tâm
đành tiếp tục đi theo, đến Westin mới biết chị ấy định làm gì. Anh gọi
điện cho tôi, tôi vừa mừng vừa lo, anh nói tâm trạng anh không vui. Tôi
đương nhiên biết tâm trạng anh không vui, nhưng anh có biết tôi cũng
buồn lắm không?”
“Xin lỗi, anh không nên gọi cho em.”
“Anh say khướt, cứ oán trách chương trình kế hoạch hóa gia đình của quốc
gia, nói rằng nếu có thêm anh chị em, hoặc là nhà họ Thư còn có con cháu khác thì sự chú ý của bố mẹ sẽ không chỉ nhằm vào một mình anh. Lúc đó
em nghĩ, nếu chúng mình có một đứa con thì nó chẳng phải cũng là con
cháu nhà họ Thư sao? Không chỉ anh có thể thoát được sự gò bó của bố mẹ, em cũng có thể thay vị trí của chị ấy, dần dần đi vào trái tim của anh. Sau khi biết em có thai, anh còn nói tốt, bây giờ lại bảo em phá thai,
tại sao? Anh Hạo Nhiên, anh nói cho em biết tại sao, được không?”
Sau một hồi chất vấn trong đau đớn, phòng bệnh bao trùm trong bầu không khí im ắng đến lạnh lẽo.
Hạo Nhiên nhìn người con gái mềm yếu mặt cắt không còn giọt máu, ánh mắt vô hồn đang dựa vào Adam, liền thở dài nói: “Không có tại sao. Viện trưởng của viện này là bạn cũ của mẹ anh, em phá thai và nghỉ ngơi ở đây nhé,
bác ấy sẽ sắp xếp phòng bệnh tốt nhất, không phải trả viện phí.”
Nói xong, anh ta đi ra cửa, không hề bận tâm tiếng gào thét điên loạn của Tiểu Điệp ở sau lưng.
Quách Hà ôm chặt con bé khi nó cố vùng dậy khỏi giường để đuổi theo Thư Hạo
Nhiên, chị chỉ biết dỗ dành nó, tiếng gào thét càng lúc càng lớn.
Lòng thiếp cứng như đá không thể dời, lòng chàng như trăng tròn dễ khuyết.
Tình yêu không viên mãn trên thế gian có lẽ còn nhiều hơn tình yêu viên mãn rất nhiều.
Có sự chân thành, tình yêu sẽ đến.
Nhớ đến câu mà cô đã từng nói một cách vô cùng nghiêm túc, đột nhiên Tiểu
Thuần có thêm sức mạnh, vùng ra khỏi vòng tay của Adam, chạy ra ngoài
như một cơn gió.
Phía cuối cầu thang, dáng người mặc áo màu đen trắng hắt lên tường thành cái bóng màu đen.
“Anh đứng lại cho tôi!” Cô dùng hết sức mình hét to.
Quả nhiên Hạo Nhiên đã dừng lại, lúc anh ta ngoảnh đầu, ánh mắt lạnh lẽo,
vô cảm, không còn những nhiệt huyết thuở ban đầu nữa rồi.
“Tiểu
Điệp yêu anh thật lòng, anh định nói vài câu rồi cứ thế bỏ đi như vậy à? Vì sao nó lại mang thai, chẳng phải là vì anh, vì yêu anh, vì muốn được ở bên anh, vì muốn dùng sự chân thành của nó để khiến anh cảm động.”
Tiểu Thuần lao xuống cầu thang, thở hổn hển vì vừa phải chịu một cú sốc
tinh thần quá lớn. “Tôi hiểu nỗi khổ của anh, thậm chí hiểu cả quyết
định không giữ đứa bé của anh, có điều, chẳng lẽ anh không thể thương
hại nó, ở lại chờ nó làm tiểu phẫu xong rồi hãy nói lời từ biệt được
sao? Nó chỉ là một đứa trẻ, nhân từ với nó một chút không được sao? Anh
biết không, con người anh ngày hôm nay khiến tôi cảm thấy xa lạ như chưa từng quen biết.”
Xa lạ như chưa từng quen biết, quả nhiên cô ấy mong hai người chưa từng gặp gỡ, chưa từng yêu nhau.
Bàn tay nắm chặt vịn thành cầu thang nổi đầy gân xanh, anh ta cười nhạt,
nói lớn: “Anh thương hại cô ấy, ai sẽ từ bi với anh? Tiểu Thuần, em quá
lương thiện hay là ngu ngốc vậy? Cô ấy nhiều lần lợi dụng em để tiếp cận anh, thậm chí dùng cả những thủ đoạn ghê tởm để có thai, đến bước này
rồi mà em vẫn còn nói đỡ cho cô ấy! Em nói cô ấy chỉ là một đứa trẻ,
nhưng tất cả những việc mà cô ấy làm có giống với một đứa trẻ không hiểu chuyện đời không? Rõ ràng là một người đàn bà gian xảo, dùng mọi thủ
đoạn để đạt được mục đích.”
“Nó giở thủ đoạn là vì nó yêu anh.”
“Cô ấy dùng thủ đoạn là vì yêu, anh làm bao nhiêu việc trái với lương tâm
như vậy lại khiến em không chấp nhận được, tại sao lại như vậy? Hay bởi
vì em đã sớm có tình cảm với anh ta?”
Anh ta chỉ về phía người
cao to vừa đuổi theo cô đến đây, đang đứng cách cô vài bậc thang, khuôn
mặt thanh tú bị cơn tức giận làm cho méo mó, biến dạng.
Phớt lờ
sự hận thù và tức giận của Hạo Nhiên, Adam chầm chậm bước đến bên cạnh
Tiểu Thuần, nói một cách bình tĩnh: “Nick, là một người đàn ông, chúng
ta nên chịu trách nhiệm về tất cả những gì chúng ta đã làm. Mặc dù Tiểu
Điệp đã làm nhiều điều khiến anh không vui, nhưng bây giờ cô ấy đang
chuẩn bị làm tiểu phẫu, anh ở lại cùng cô ấy một lúc, được không?”
“Có anh ở đây thì tôi ở lại làm gì nữa. Tôi tin với phong độ điềm đạm của anh chắc chắn có thể xử lý tốt mọi việc.”
“Người mà Tiểu Điệp yêu là anh.”
“Kết cục của t