XtGem Forum catalog
Thuốc Độc Của Người Kẹo Ngọt Của Tôi

Thuốc Độc Của Người Kẹo Ngọt Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325235

Bình chọn: 8.00/10/523 lượt.

ình yêu đơn phương chỉ có thể là tan nát trái tim. Tôi là như thế, cô ấy cũng sẽ như vậy.”

Câu này anh ta nói bằng tiếng Trung.

Tiểu Thuần nghe mà cảm thấy bất an, cố gặng hỏi: “Cho nên anh đang báo thù tôi phải không?”

“Em muốn nghĩ sao cũng được. Tiểu Thuần, có lẽ em vẫn nhớ anh từng nói anh
luôn nhìn thấy hình ảnh của em khi ở bên Tiểu Điệp. Nếu không phải như
vậy, em thử nghĩ xem tại sao trong lúc say rượu anh lại nhầm tưởng Tiểu
Điệp là em, em nghĩ xem tại sao anh lại phải quyết định giữ lại cái thai khi mọi việc vẫn có thể xoay chuyển? Giấc mơ này kết thúc quá nhanh, bố mẹ anh cũng không cho phép giấc mơ này tồn tại.”

“Nó là Tiểu
Điệp, không phải Tiểu Thuần của ngày xưa, anh dựa vào đâu mà làm tổn
thương một người vô tội chỉ vì những hồi ức của anh?”

“Tất cả đã kết thúc rồi, anh không có quyền nghĩ về quá khứ của mình? Em thật tàn nhẫn với anh.”

“Được, để tôi nói với anh một việc còn tàn nhẫn hơn, không sai, tôi cho rằng
anh không đáng để nhớ về những chuyện trước đây, vì con người của Tiểu
Thuần trước đây là do anh và người nhà anh hủy hoại. Ở bên Adam, tôi
cũng chưa từng hối hận trước đây đã từng gặp và yêu anh bấy nhiêu năm,
nhưng đến hôm nay, tôi vô cùng hối hận, hối hận vì đã quen anh, hối hận
đã yêu anh lâu như vậy! Từ giờ trở đi, hãy coi như chúng ta chưa từng
quen biết. Tạm biệt!”

Một lời nói phải dùng tất cả sức lực để thốt ra đã vùi lấp toàn bộ quá khứ, tất cả tan biến như một dòng nước.

Bạch Tiểu Thuần quay lưng, chạy lên tầng, đằng sau văng vẳng giọng nói chưa từng có của Adam.

Có lẽ do cảm xúc đã rõ ràng hơn lúc trước nên cô nghe rõ mồn một những
điều anh nói: “Thư tiên sinh, tôi thật lòng muốn đánh cho anh một trận
nữa, vì Sherry, vì Tiểu Điệp, vì Vivian quá cố.”

Hành lang dài không một bóng người, Tiểu Thuần đi đi lại lại ở nơi cách phòng bệnh vài mét, do dự không dám bước tiếp.

Thấy cô như vậy, Adam vừa từ đằng sau bước tới, lông mày hơi chau lại, nhẹ
nhàng an ủi: “Việc đã đến bước này rồi chúng ta chỉ còn cách khuyên Tiểu Điệp chấp nhận sự thật, em cứ từ từ giải thích cho cô ấy những mối quan hệ mà cô ấy chưa được biết, bao gồm cả việc của chú em nữa.”

“Em sợ con bé không chịu nghe.”

“Cứ từ từ, chỉ cần chúng ta…”

“Tiểu Bạch, Tiểu Điệp biến mất rồi.”

Quách Hà chạy từ trong phòng bệnh ra, nét mặt hoang mang, đầy vẻ bất an.

“Sao lại như vậy được?” Tim Tiểu Thuần đột nhiên như rơi xuống một cái động
không đáy, nếu không phải Adam giữ lấy tay cô thì chắc cô đã ngã nhoài
ra đất.

“Sau khi Adam ra ngoài, nó cũng vùng ra khỏi vòng tay của chị đuổi theo sau, chị định đuổi theo, nào ngờ có cô y tá bước vào kiểm tra phòng, hỏi nó đã đỡ hơn chưa, nếu nó muốn thì có thể thanh toán
tiền và xuất viện. Chị vừa trả lời y tá xong thì Tiểu Điệp cũng vừa quay lại phòng bệnh, chủ động lên giường nằm, nói là do khóc nhiều quá, mặt
căng nên khó chịu, nhờ chị vào nhà vệ sinh lấy khăn mặt dấp nước ấm để
con bé lau mặt, còn nói là đợi bác sĩ đến sẽ bàn bạc thủ tục làm tiểu
phẫu, càng nhanh càng tốt, trông nó ngoan như vậy, chị liền vào nhà vệ
sinh, lúc chị bước ra thì giường bệnh đã trống không. Hai người...có
nhìn thấy nó ra ngoài không?” Quách Hà không còn khống chế được giọng
nói đang run lên của mình nữa.

“Bọn em không.”

“Làm sao đây, có khi nào nó nghĩ quẩn không?”

“Anh giúp em liên hệ với y tá trưởng, nói sơ qua tình hình cho họ biết, nhờ cô ấy huy động các y tá đi tìm giúp.”

Bạch Tiểu Thuần chân mềm nhũn, đứng không vững, sau khi giải thích sự việc cho Adam nghe liền nói.

“Có lẽ con bé đã nghe thấy những lời lúc nãy Hạo Nhiên nói, chúng ta…”

“Lập tức đi tìm, Sherry, em còn đi được không? Nhìn mặt em trắng bệch như một tờ giấy.”

“Em đi được, chúng mình chia nhau ra tìm, tìm thấy thì thông báo qua điện thoại.”

“Ok, mọi người chú ý an toàn nhé!” Adam quay người, chuẩn bị đi nhưng lại
không yên tâm nên quay đầu dặn dò: “Nếu em tìm thấy trước thì cũng đừng
kích động, bình tĩnh nói chuyện với cô ấy.”

“Em hiểu.”

Không biết là do Hạo Nhiên đã dặn trước bệnh viện hay là lo lắng xảy ra sự cố ngoài ý muốn mà ảnh hưởng đến hình ảnh của viện, sau khi biết Tiểu Điệp mất tích, y tá trưởng lần lượt dặn dò ất cả những y tá trực ban phân
nhau đi tìm, đồng thời thông báo cho viện trưởng. Tòa nhà dành cho bệnh
nhận ở là một tòa nhà cũ lâu năm, không cao, chỉ có năm tầng, nhưng mỗi
tầng đều rất dài, nhiều cầu thang, nhiều phòng bệnh, mỗi tầng đều có ban công, buổi tối muốn tìm người thì quả thực rất khó khăn.

Đã nửa tiếng trôi qua, vẫn chưa có tin tức gì.

Tiểu Thuần lo lắng đến mức mặt mũi tối sầm, Quách Hà cũng đang tự trách mình quá bất cẩn, họ lo rằng Tiểu Điệp đã rời khỏi bệnh viện.

Đang
định rời khỏi tòa nhà để đi nơi khác tìm thì họ nhận được điện thoại của Adam, thông báo lên ban công bên phải của tầng bốn.

Tiếng anh trong điện thoại vô cùng nặ