XtGem Forum catalog
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211623

Bình chọn: 9.00/10/1162 lượt.

anh cho tôi một đấm" rất mực thắm thiết,
rất mực menlì của Tử Thần với một người lạ mặc áo quần thun đen điển trai có nguồn góc và xuất xứ ko rõ ràng. Đáng khả
nghi hơn, trên tay anh đẹp trai còn lăm le thêm một con dao

gọt táo sắc lẻm hung hãn nữa chứ.

Nhìn ra cũng biết, hai người này đang choảng nhau, hận thù hằn
rõ lên ánh mắt nhìn nhau trừng trừng và át cả lên tiếng thở
phì phò như trâu. Nguyên nhân tại sao thì...để mai Gia Băng hỏi
đã rồi sẽ đứng trên đỉnh phanxipăng rải cáo thị tiết lộ.

Hiện tại, hai mĩ nam dung mạo thiên nhường địa thẹn họ, kẻ tung chiêu, người tránh đòn, kẻ thủ thế, người phản công rất mực
sinh động và kịch tính, chẳng khác gì anh hùng giang hồ thấy
mặt nhau là xong vào tranh chấp ghế minh chủ võ lâm cả.

Nhưng, phần câu khách hơn mà Gia Băng trầm trồ tán thưởng ko
phải phần 2 người này lấy hết trang bị trong người như móc
chìa khoá, kính râm, giày, áo khoác làm vũ khí chiến đấu mà
chính là phần oan gia Lăng bị con dao gọt táo thái một phần
thịt ở bụng, máu chảy ròng đỏ thẫm như sirô rất oai và phần
anh đẹp trai kia lãnh một cú đấm ở má, máu trào quanh khoé
miệng ko kém phần mê hồn, hoang dại. Dù ko phải là fangirl thú
tính như Kì Như, but nói thật, giờ phút ấy, Gia Băng rất muốn
nhìn thấy cảnh hai người đó có đánh mới phải lòng nhau, cuộc
chiến dừng lại trong cảnh tượng anh đầu này em đầu kia ko hẹn
giang rộng tay, rồi trong tiếng gió vù vù bão táp, cát bay mù
mịt, họ chậm

rãi chạy đến rồi ôm chầm lấy nhau, người này nằm trong lòng người kia,

hai ta nhìn nhau say đắm và tình yêu sét đánh điện giật kinh
điển chớm nở...50 năm sau, họ xuống mồ mà ko có con cháu chôn
cất, họ Lăng tuyệt hậu...

-Đồ ngốc, chạy đi!_Chặn đòn tấn công dồn dập như bão táp của
đối phương, Tử Thần ko quên quay đầu nhìn Gia Băng đang cười ngốc nhắc nhở, có chút tức giận khi thấy ánh mắt bừng sáng mê
muội như nhìn phải tiền bắn tới chỗ mình.

Thấy kẻ cản đường sơ hở, anh đẹp trai như tia chớp loé sáng heo hút giữa ko trung, lẹ làng thoát khỏi tầm kiềm giữ của Tử
Thần, lao về phía Gia Băng ra tay hành động.

Khi khoảng cách giữa con dao gọt táo nhỏ mà võ công đầy mình
kia chỉ còn cách người Gia Băng 1 mét, chân của Tử Thần thêm
lần nữa bắt kịp tốc độ của kẻ thù, đá phăng con dao một
phát, khiến nó nhào lộn trên ko chóng mặt những mấy chục vòng rồi dắt phựt vào con nai vàng trên bức tranh sơn dầu gần đó.

Giờ mới chịu để ý anh đẹp trai kia luôn cố sống cố chết chạy
về phía mình và luôn bị ai kia kịp thời chặn bước, Gia Băng ko
khỏi hãi hồn kinh vía.

Ko phải chứ? Cô còn chưa ưỡn ngực vênh mặt đặt chân ngọc vào
giới thượng lưu, chưa có dịp hưởng thụ cảm giác được người ta
vị nể, nịnh nọt, khom chân khom gối phục tùng, cũng chưa thấy
trai đẹp nào bén mảng đeo đuổi đến mà đã có người muốn kết
liễu sự sống nhỏ bé như mắt muỗi của cô rồi ư? Đùa! Thật quá đáng!

-Hàn Gia Băng, cậu còn ko mau vác cái xác của cậu đi ko
hả?_Tức muốn banh não giết người, Tử Thần miệng thở hốc từng ngụm quát lớn, lực chống chọi dần suy yếu hẳn.

Kinh hãi giật mình lần 2, Gia Băng ngây ngốc bần thần đứng dậy, theo lời Tử Thần nhanh chóng chạy ra chỗ khác bảo toàn cái
mạng già.

Nhưng, được vài bước, đôi chân ngang ngược của cô dần chậm lại
rồi ngừng hẳn, ko hề có ý muốn đi tiếp. Lúc này, lòng ngực
cô dấy lên nỗi áy náy ngất trời. Cô như con mèo Tom giàu tình
nghĩa, lúc ngủ vẫn miên mang nghĩ đến con chuột Jerry chết tiệt ở ngoài đêm tuyết vậy, hình ảnh cái mặt lạnh tanh của oan gia Lăng cùng cái vòng tròn thiên sứ sáng ngời bên trên cứ luẩn
quẩn ám ảnh tâm trí non nớt của cô, điên hơn, cái tình thương
người, cái lòng trắc ẩn sâu thẳm của một người quá đỗi nhân
hậu như cô lại được nước trực trào, khiến cô dù muốn đi cũng
ko thể nhích nổi.

Cả đời làm việc thiện nhiều quá nên giờ làm việc ác cũng ko
xong thế này đây. Ngậm cười chua xót thương tâm bản thân quá đức độ, Gia Băng từ từ quay đầu nhìn kẻ liều mạng kia đang khổ sở chặn địch, lòng ko khỏi oán người ta dại dột, tự đâm đầu vào chỗ chết.

Cơ mà, vì cô nên Tử Thần mới làm vậy? Nếu thế, ông trời, cô
có thể tự hão huyền lầm tưởng như vậy ko? Lầm tưởng người đó thực sự vì mình, vì thứ tình cảm cao hơn tình bạn, được
chứ?

Lắc đầu nguầy nguậy đánh văng toàn bộ ý nghĩ điên rồ ra khỏi
đầu, Gia Băng tự nhủ ko thể khoanh tay làm khán giả được nữa.
Ít nhất, cô phải làm cái gì đó để ngăn chặn mọi thứ ko trở
nên tồi tệ hơn! Và tốt nhất, cách đó phải ko làm tổn hại nhan sắc của hai chàng.

Gia Băng đảo mắt một lượt nhìn quanh tìm kiếm một người nào
đó gọi giùm cảnh sát vì cô ko biết tiếng Hàn. Gượm đã, nếu
cô ko biết tiếng Hàn, ai dám đảm bảo người kia biết Tiếng Anh
để nghe cô tỏ lòng.

Gạt kế sách bó chân kia sang bên, Gia Băng nặn não nghĩ tiếp kế khác.

Đương lúc gần như vẫy cờ trắng đầu hàng, chợt, một chậu nước
lau kính đen ngòm của nhân viên vệ sinh sáng chói hiện lên trong
mắt Gia Băng, khiến cô ko khỏi ngây ngất trước vẻ đẹp t