
thù hận.
Ấy! Cô làm gì giật kem của nó chứ! Chuyện đời gì phiêu hơn phim hành động vậy?
Ai oán há to miệng nhìn theo đứa nhỏ mới tí tuổi đầu đã học đâu ra cái
thói vu oan giá hoạ cho người tốt, Gia Băng điên tiếc đau lòng chiêm
ngưỡng đống bầy nhầy trong lòng bàn tay, kinh hãi nghĩ đến đám calo nhơ
nhuốc của thằng bé, ko khỏi rùng mình.
-Tôi ko ngờ cậu thích ăn kem đến vậy đấy!_Nở nụ cười có thể làm đắm tàu
Titanic huyền thoại, làm sập tháp efphen, làm lung lay nhà trắng, Tử
Thần lắc đầu bất lực một cách ko thể khinh miệt hơn, đôi chân thon dài
từ từ bước đến gần Gia Băng thêm chút nữa.
-Thích cái đầu cậu ấy!_Khóc ko ra nước mắt thương cảm cho bàn tay vàng
ngọc tội nghiệp bị nhúng chàm, Gia Băng nghe tiếng mỉa mai kia thì ko
khỏi ko tức giận, đôi gò má nhất thời ửng đỏ nóng ran. Cô đâu thiểu não
đến mức ngây thơ ko nhận ra đằng sau câu nhận xét ngọt như mật kia là
câu mỉa mai khinh thường đáng ghét chứ. Cô thừa nhận cô rất thích kem,
thích đến nỗi trời lạnh buốt xương, răng run lên như muốn rụng xuống
đất, áo ấm cứ gọi là được cái nào chất lên người cái đó đến dày cộp
nhưng cô vẫn cắn răng cắn lưỡi múc lấy múc để muỗng kem này đến muỗng
kem khác cho vào miệng, nghiềm ngẫm chân lí sống "trong lạnh có ngọt" từ hũ kem này đến hũ kem khác ko
biết mệt cũng chẳng cần biết Tào Tháo sẽ mỉm cười chuẩn men nắm tay cô,
anh và em vào WC ngay sau đó. Mà cô cũng chẳng phải hạng thiếu thốn gì
đến mức ko có tiền mua kem đâu, nay tự dưng lại đi mang tiếng xấu giật
kem con nít thì còn ra thể thống gì nữa, với lại, que kem vô tội này vẫn chưa qua khẳng định an toàn thực phẩm, hàm lượng vi khuẩn kiết lị chưa
đo đạc chuẩn xác thì ngu gì đi cướp để rồi dọn đến Washington quy thân ơ ẩn muốn ra cũng ko được.
Đương lúc đang vạch ra hệ thống lí do lí trấu hoàn hảo để bào chữa cho
hành vi của mình "khả nghi" ban nãy, bỗng, một luồng điện ấm nóng từ bàn tay Gia Băng theo mạch máu chạy thẵng đến trung ương lão đại nhận
dạng, khiến cả người cô ko khỏi rùng mình, da gà da vịt ko dựng đứng nữa mà bất khuất theo không khí rụng xuống đất như lá mùa thu mẹ ru em ngủ.
Sau một hồi chết não giai đoạn 1, Gia Băng mới chịu nhận ra rằng, bàn
tay đầy kem ngọt lịm của mình đã nằm gọn trong lòng bàn tay to khoẻ ấm
nóng của Tử Thần, và cậu ta, đang rất cần mẫn lấy khăn tay màu xám tro
lau cho cô.
-Nếu sau này muốn ăn, đừng đi giật đồ của trẻ con, cứ nói với tôi, tôi
sẽ mua cho cậu!_Dịu dàng khuyên bảo Gia Băng cái tà quy chính, bỏ ác
phục thiện, Tử Thần đăm chiêu nở nhẹ một nụ cười như mười liều thuốc độc rắc vào tim người, bàn tay kia vô tình hoặc mưu ý siết chặt tay cô.
-Gì...gì chứ! Tôi ko có!..._Bối rối giật lấy sự quẫy động trong tim bẻ
làm đôi, Gia Băng chín mặt đỏ ửng, đầu óc nhanh nhạy thường ngày nhất
thời rơi vào nguy kịch ngừng trệ, ko thể suy nghĩ được gì
-Ko thì cậu giật kem thằng bé kia làm gì?_Vẫn ko chịu tắt nụ cười sáng lạng kia đi, Tử Thần trầm ngâm dò xét.
-Tôi ko có!..._Như chạm phải nguồn điện, Gia Băng theo phản xạ rút tay
lại thật nhanh, khuôn mặt đỏ hơn mông khỉ thật khó để che giấu đi tâm
trạng ngượng ngùng bên trong, dù răng, đã từ lâu lắm rồi, cô ko còn là
một thiếu nữ mới lớn có tâm hồn trong hơn nước trên núi, sáng hơn nến
trong đêm nữa. Để bảo vệ lí trí kiên cường, quyết ko gục ngã trước "sắc
đẹp" của kẻ thù, làm vấy bẩn thanh danh, làm ô nhục dòng họ, Gia Băng
lùi nhanh ra sau hai ba bước, tay này đầy kem chỉ về mặt đối phương, tay kia sạch ráo đặt ở eo, đồng thời một chân trịch thượng đặt lên chiếc
ghế con có lai lịch ko rõ ràng để lộ ra cặp đùi trắng ngần ko khoa
trương mà nói là rất hoàn mĩ, mặt vênh lên cao hợp phương thẳng đứng một góc anfa biết anfa bằng 90 độ cộng một góc nào đó chưa tính, hắng
giọng_Tên họ Lăng ko biết xấu hổ kia, cậu có biết mình vừa làm gì ko hả?
Hơi ngớ người một chút trước bộ dạng hitle chân thực phiên bản nữ của
Gia Băng, Tử Thần người run lên một hồi rồi ho vài cái trả lời. Cậu phải để cô nhóc này từ bỏ cái dáng bộ ghê người đó đi càng sớm càng tốt, nếu ko, cậu sẽ khó nén nổi mà trải chiếu, ôm chăn xuống nền nhà lăn ra cười sặc mất.
-Biết! Tôi đang giúp mấy tỉ vi khuẩn thoát khỏi lòng bàn tay cậu, bộ ko nhìn thấy à?
-Nói dối! Rõ ràng ngươi lợi dụng nắm tay bổn tiểu thư đây!!_Gia Băng ra sức buộc tội.
-Xin hỏi, tôi tại sao phải làm thế?_Khoanh tay để trước ngực, Tử Thần ra vẻ khó hiểu, thắc mắc nói, giọng điệu phảng phất chút ranh ma ko rõ
ràng.
-Vì cậu thích tôi, cậu ko thể cưỡng lại được sự quyến rũ tiềm tàng, vô
vàn của tôi nên mới mượn cớ làm càn, lợi dụng việc khác để đụng vào
tôi_Nếu trên thế giới có cuộc thi về lòng tự tin quá mức vào bản thân,
chắc là, Gia Băng ko cần thi cũng được giật giải quán quân.
Tiếc rằng, núi cao rồi còn có núi cao hơn. Dù nhích lên 1cm vẫn gọi là cao hơn.
-Thế sao?_Lại ra cái điệu bộ ngạc nhiên, Tử Thần nhẹ nhếch khoé môi xảo
hoạt. Khuôn mặt cậu lúc tự tin thì thật lòng mà nói, ko gì có thể hoàn
mĩ