pacman, rainbows, and roller s
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211714

Bình chọn: 8.00/10/1171 lượt.

hơn, mê hồn đến mức, người qua đường vô tình nhìn thấy, dẫu rằng biết vô duyên nhưng cũng phải tần ngần đứng người, nhỏ giãi thèm thuồng, rồi lại khiến họ phát điên lên tự oán hận bản thân rằng tại sao kiếp này
mình ko là những con cún con lăng xăng giữa đường, chân chạy, mông lắc,
đuôi vẫy, nếu như thế, thì dù họ có dãi nhỏ cả ngày trời vẫn ko ai quy
cho là có vấn đề về não bộ, là người thiếu văn hoá và đương nhiên, cũng
ko cần phải vào đồn công ăn nhấm nháp cafe nghi ngút khói với lão cảnh
sát đầu hói

bụng phệ, ngậm ngùi xìa tiền nộp phạt mà lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa chỉ vì cái tội, làm ô uế mĩ quan đô thị.

Tiền?

Như được ánh hào quang rực rỡ đến hội người mù Việt Nam phải kêu chói
của những đồng tiền bằng vàng soi cho bừng tỉnh, Gia Băng kéo toàn bỗ 16 con tinh linh hám giai trọng thương nằm rải thây xung quanh nhét vào
người, lấy lại thần trí đối phó kẻ thù. Cô tát cho mình vài cái tát gió, rồi nhanh lẹ đổi sang đề tài chính vốn đã mọc rêu một xó.

-Ko nói vớ vẩn nữa, mau đưa nó cho tôi!

-Đây!_Khẽ lắc đầu trước thái độ thay đổi như gió của đối phương, Tử Thần hiếm hoi ngoan ngoãn đưa chiếc khăn nhớp nháp của mình, cẩn thận đặt
vào lòng bàn tay đang chìa ra của ai kia, cuối cùng còn ko quên chu đáo
nhắc nhở_Khăn này làm từ chất liệu bông thượng hạng đấy, ko được giặt
máy mà phải giặt bằng tay, vò kĩ mới sạch. Cậu nhớ phải ngâm dowme nữa,
đừng ngâm comfort, tôi ko thích mùi comfort.

Đưa mắt nhìn chằm chằm chiếc khăn bẩn thỉu trong tay, khoé môi Gia Băng
ko khỏi giật giật vài cái. Mặt cô lúc này xám ngoét lại, biểu tình như
muốn vò đầu rựt tóc, ngửa cổ lên trờ và thét "Aaaa!!" vậy.

-Cậu đang chơi tôi đấy hả?_Lùi một bước biển rộng trời cao, lùi hai bước ngã nhào xuống sống. Chân lí là thế, nhưng sao Gia Băng đã cố lùi một
bước vẫn bị ngã xuống sông thế này chứ? Mà có lẽ, áp dụng chân lí sống
với kẻ nham hiểm trước mặt cô thì thật quá sai lầm. Giờ đừng ai cản cô
lại nhé, cô phải xé rách áo quần hắn xả hận mới được...

Nắm chặt tay thành đấm tròn, những chiếc móng trước khí thế hừng hực của thân chủ cũng trở nên thật bén nhọn. Gia Băng vất huỵch chiếc khăn
xuống đất, hùng hổ gõ gót xuống sàn nhà thu hẹp khoảng cách gây án...

-Bạn Lăng Tử Thần đẹp trai, bạn hôm nay rất lịch lãm..._Ầy! Cái
này!...Cụ tỉ là, Gia Băng đã phát huy tối đa toàn bộ thể lực của mình, 2 bàn tay lả lướt sờ soạng lên vùng ngực khá trưởng thành của ai kia,
miệng lưỡi đon đả y chang mụ Tú bà rao hàng ở lầu xanh, sến đặc đến nỗi, lông tơ trên người kẻ phát ngôn tê dại hết cả_Bạn đúng là người đàn ông tuyệt mĩ nhất mọi thời đại, tràng giang đại hải tiếng tăm cứ gọi là bay như gió, vó ngựa quân thù nghe danh hết thảy hồn lạc phách xiêu, tiêu
điều tan tác, thằng cu tát nước bên đồng lòng cũng động đến ngẩn ngơ,
quả mơ trên đồi cũng lơ thơ rơi tỏm xuống đất, con ếch...

-Đủ rồi!_Đưa tay chế ngự đôi tay đang sờ soạng người mình, Tử Thần mặt
đen hẳn một nửa, thanh âm âm trầm như vẳng lên từ địa ngục_Ko cần phải
mất công bày trò, bản hợp đồng nô lệ ở đây.

Quả thật, Tử Thần đã đoán đúng, ngay khi cậu vừa đưa tờ hộp đồng phe
phẩy trước mặt Gia Băng, cô nàng như muỗi thấy thịt người, như cá thấy
giun, như gà thấy thóc, như đàn ông thấy đàn bà nude, trối sống trối
chết nhào đến người cậu, cố rựt cho bằng được tờ giấy.

Nhưng cũng may, lòng Tử Thần đủ tà ác để kiềm chế lòng thương trước bộ
dạng thảm hại của ai kia, chiều cao của cậu đủ để làm ai kia phải khốn
khổ và sự kiên nhẫn của ai kia rất kém, thế nên, khoảng 20 phút oanh
oanh liệt liệt nhảy lên cao, chạy bám theo, cào cấu đến gãy móng, Tử
Thần vẫn bảo toàn được tính mạng cho tờ giấy khỏi tay qủy sứ.

-Đưa đây!_Gia Băng thở hồng hộc trừng mắt nhìn Tử Thần, áng mặt tức giận quá rõ.

-Ko!

-Tại sao chứ? Cậu muốn tôi vì bản hợp đồng đó mà tức đến thổ huyết chết hả?

-Ko! Cứ chờ đi, 2 năm sau tôi sẽ cho cậu toàn quyền xử lí nó_Đưa tay nhẹ nhàng xoa mớ tóc rối của Gia Băng, Tử Thần ôn nhu hứa hẹn.

-Tại sao phải 2 năm, đã đưa thì đưa giờ luôn đi!_Bực bội hất tay Tử
Thần, Gia Băng vuốt ngực bình ổn hơi thở. Cô thực sự ko hiểu nổi 2 năm
với bây giờ khác nhau chỗ nào.

-Vì hai năm sau, tôi sẽ ko cần dùng nó để giữ cậu ở bên tôi_Nở nụ cười
nửa miệng, Tử Thần đặt tay lên chiếc cằm nhỏ căng thẳng của Gia Băng,
hướng ánh nhìn đôi mắt trong veo sững sờ của cô lên mặt mình_Đến lúc đó, có lẽ, có người sẽ thừa nhận rằng, người đó đã yêu tôi.

"Vì hai năm sau, tôi sẽ ko
cần dùng nó để giữ cậu ở bên tôi" Một con tinh linh mơ mộng
ngồi vắt vẻo trên bờ vai thon giờ đã cứng ngắc hơn đá của Gia
Băng, đôi bàn tay ngón ko ra ngón lồng vào nhau đặt ở lòng ngực đang đập bôm bốm dữ dội đến run chuyển một vùng của mình,
ánh mắt to tròn bật sang chế độ hình trái tim đỏ thói, căng
lên hết sức dã man, lấp la lấp lánh như có hàng ngàn vì sao
bị nhốt ở bên trong. Hơn cái bản thể đang hoá thạch đó, nó đủ tinh nhạy để kéo bình ổn lí trí, vui sướng mường tượng đến
một