pacman, rainbows, and roller s
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213752

Bình chọn: 7.00/10/1375 lượt.

hong lên mặt dạy đời đứa cháu cùng tuổi, song thái độ vẫn chẳng
thể nghiêm túc nổi.

-Sao cậu...khụ khụ! ...lại cầm máy Tử Di, cô ấy đâu?_Gạt qua
những câu châm chi vô bổ cốt từ cái miệng ngứa ngáy của người
kia mà ra, Tử Thần khàn giọng tra hỏi, sự mệt mỏi nửa tỉnh
nửa mê dường như làm tông giọng của cậu lạc hẳn, chút uy lực
toát ra cũng chẳng còn bao nhiêu.

-Giờ bọn cậu đang bận "hàn huyên", ôn lại chuyện cũ với nhau,
để lúc khác nhé!_Nhấn mạnh hai chữ "bọn cậu" thật nặng, Khải Phong vờ vui vẻ tạm biệt rồi nhanh chóng kết thúc cuộc gọi vô bổ.

Cậu đút điện thoại vào túi quần rồi tiến gần chiếc giường
của mình, đăm chiêu nhìn người con gái đang chiếm giữ nó thở
từng hơi nặng nhọc.

Chậm rãi cúi người xuống, Khải Phong đưa tay ướm lên trán Tử Di xem nhiệt độ. Cậu choàng tay, nhẹ nhàng bế thốc cô vào lòng
ngực, chân sải nhanh bước ra khỏi căn phòng vốn an toàn nhất
biệt thự.

-Cố chịu chút nhé, sẽ nhanh thôi_Khải Phong trầm giọng thì
thầm, như nói với chính mình mà cũng như nói với tiềm thức
đang ngủ yên kia.

Cậu đặt cô lên ghế trước ô tô, nổ ga rồi rẽ xe thẳng hướng đến một khách sạn cách đó ko xa.

Khách sạn Lăng Gia...

Đăng kí và lấy khoá phòng theo chứng tờ của thư kí riêng, Khải Phong đặt Tử Di lên chiếc đệm trắng mềm của khách sạn theo số phòng ghi trên chìa khoá. Cậu yên trí ngả người lên chiếc ghế
tựa cạnh giường, đôi mắt khép hờ câu kéo một giấc ngủ muộn
màng...

Sáng, trời lên cao chễm chệ khuất sau đám mây râm mát, mang cái
nặng dịu nhẹ như là cái kết viên mãn cho những ngày đổ lửa
vừa qua.

Theo thói quen đã lập trình sẵn từ nhỏ, Khải Phong thức dậy
từ sớm, khởi động 1 ngày mới đầy hứa hẹn với những tiếng
rắc khí thể của những khớp xương tê cứng mỏi nhừ và những cơn ngáp dài vô thức ập đến. Sau gần 1 đêm thức trắng, cậu vẫn
tỉnh nổi như thế này là may lắm rồi, huống hồ từ trước tới
giờ, đây là lần đầu tiên.Vào buồng tắm và ra ngay trong vài
phút vẻn vẹn, Khải Phong hoàn thành xong xuôi mọi công việc cá
nhân. Rảnh rỗi sinh nông nổi, cậu nhẹ nhàng cúi người, cẩn
thận chỉnh đầu cho Tử Di, tránh khi thức giậy cô nàng lại kêu
đau thì cậu vẫn là người chịu trận.

Đương lúc đang chấn chỉnh cái đầu dường như ko biết nghe lời
ấy, đôi mắt trĩu nặng của Tử Di thình lình mở căng, thu khuôn
mặt thù lù của vật trước mặt ngay vào não bộ. Rồi ko kịp để Khải Phong ném thả đầu mình lại vị trí cũ hòng xóa bỏ tang
chứng vật chứng thì Tử Di đã nhanh tay hơn 1 bước, thin thin mà
xịt ra khói, tát 1 cú trời lông đất lở, núi lùn biển cạn vào gò má trắng trẻo của Khải Phong khiến cậu chàng mắt nổ đom
đóm, toàn thân hóa đá.

1 tiếng trôi qua trong sự thanh bình của nước đang phát triển
lẫn tiếng nổ tanh bành khỏi lửa ở các nước phát triển.

Tử Di cúi mặt liếc mắt đưa tình với dòng nước xoáy nhỏ trong
tách càfe đã nguội nhạt của mình, chóc chóc lại hé mắt nhìn vết hằn bàn tay nổi trội với tông màu đỏ nhạt trên má phải
của người đối diện, đã ko áy náy lại còn cười khúc khích.

-Vui nhỉ?_Bẻ cong cái thìa nhỏ bằng sắt trên tay, Khải Phong
cộc cằn hỏi, mắt liếc xéo kẻ dám cười trên nỗi đau của mình 1 cái suýt lé đồng thời vẫn ngang bướng thể hiện uy quyền. Giọng nói và bộ
dạng đúng thực rất mâu thuẫn_Nói gì nói đi ko thì đừng trách sao tôi ko
cho cậu cơ hội bày tỏ nỗi lòng đấy.

-Con nít!_Ko dừng lại ý định chọc quê người kia vì lâu lâu mới có dịp,
Tử Di phán liền phán 1 câu cuối rồi nhanh chóng bay vào chủ đề chính_Tôi nghĩ cậu vốn biết vì sao tôi tới đây.

-Ko biết!_Khải Phong hậm hực với thái độ ko mấy hợp tác, ánh mắt vẫn còn thù dai chuyện cũ nhỏ như con thỏ

-Hợp tác chút đi cha!_Nhấm nháp ngụm cà phê như dỗ dành cơn bực đang
nhen nhói trong lòng, Tử Di ngả người dựa vào ghế, giọng nói lẫn đâu đó
chút trịch thượng của những kẻ quyền quỷ khinh rẻ người khác_Chẳng phải
cậu rất mong chờ tôi đến tìm gặp cậu sao? Đó là lí do cậu bắt tay với
Tịnh Nhu hại tôi.

-Cẩn thận lời ăn tiếng nói đi nhé!_Thay đổi cơ mặt theo chiều kinh ngạc, Khải Phong tận tình nhắc nhở người đối diện, khóe môi vương chút cafe
cong lên đều giả nhưng trong mắt Tử Di lại hiện lên thật ngố tàu_Cái bẫy đó vốn ko phải của tôi. Đừng cho rằng, nếu có người của tôi trong đó
thì nó là của tôi nhé, đánh đồng người như thế sẽ dễ gầy thù lắm đấy.

-Chậc_Vỗ tay cái đốp như vừa phát hiện một châu lục với nào đó, Tử Di
học theo thái độ giả tạo của người kia, ra chiều kinh ngạc rất kịch và
quá mức lộ liễu, bởi lẽ cô vốn muốn thế chứ ko phải diễn xuất của cô tệ
như vầy_Nói mới nghĩ ra, ko phải cậu lập bẫy mà là cậu lợi dụng cái bẫy
của người khác, biến nó thành cái bẫy của mình

-Nguyên do?_Chống tay lên má trái tránh làm nhức nhối vết thương má
phải, Khải Phong chăm chú nhìn biểu đạt ăn hơn của người kia, có chút
hứng thú muốn nghe hết suy luận dường như toàn vẹn ấy.

-Với Tịnh Nhu mà nói, cô ta nhất định sẽ lập bẫy để đuổi tôi ra khỏi
P&P chứ ko để rong dài, vốn lẽ cô ta ko có khái niệm chính nhừ là
g