Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213573

Bình chọn: 8.00/10/1357 lượt.

thắng kia.

Cô ko chỉ lái xe mà còn chuyên tâm suy nghĩ, luật cuả cuộc chơi cho phép cô có thể làm thế.Khải Phong thực sự có mục đích gì khi bày trò chơi mà cuối cùng, người thiệt thòi nhất vẫn là cậu ta. Cậu ta sẽ thu được gì
qua vụ đua xe phí tiền phí của này? Nếu Tử Di đoán được, có lẽ cô ko
phải dè chừng như thế.Mà thôi! Tử Di phải gạt bỏ đi những suy nghĩ đó
ngay. Vì điều quan trọng nhất bây giờ cô cần chú tâm bây giờ là cái nút
đỏ thói mà chỉ cô chạm tay, ấn mạnh, tất cả sẽ kết thúc.

Khải Phong bảo cô phải làm cậu hài lòng, tức theo suy đoán của Tử Di cậu sẽ ko bấm. Chung quy người quyết định vẫn là cô: 1 là cả hai cùng chết, 2 là cô ra đi cậu ta ở lại.

Song song với tâm trạng bát nháo, rối loạn của những kẻ trên đường đua
là tâm trạng điên cuồng, như ngồi trên đống lửa của Tử Thần, cậu hầu như chẳng thể chịu nổi việc ngồi nhìn cô vợ tương lai nặng tình dần vác xác đến chỗ chết được nữa, tay liến thoắng lắp đạn vào khẩu súng nặng trịch dài chừng 50cm.

Nếu cậu đoán ko nhầm, người sẽ kết thúc trò chơi, ko ai khác là...

-Cậu chủ! Tìm được vị trí đường đua đó rồi!_Tên vệ sĩ mừng quýnh thông báo.

-Huy động hết mọi lực lượng hiện có đến đấy, nhanh_Như lấy lại được nhuệ khí đã mất, Tử Thần ra lệnh_Chúng ta phải ngăn chặn điều đáng tiếc nhất xảy ra.

Sát sao theo dõi từng nhất cử nhất động của 2 chiếc mô tô đời mới phân định 2 màu sắc khác biệt trên đường đua ko chỉ có thiếu
gia họ Lăng-người trong hoàn cảnh này được xem như người nhà
của Tử Di mà còn có 1 người khác, một ông già. Ông ta thư thái ngồi dựa người lên 1 chiếc ghế đệm bằng da sói trắng, bệ vệ
đưa hai con ngươi khinh miệt nhìn vào màn hình ipad trước mặt,
khoé môi dày cong lên gian mãnh.Một tâm trạng hoàn toàn trái
ngược với tâm trạng của Tử Thần. Ko có lấy chút lo lắng, ko
có lấy chút vồ vập nóng lòng chờ đợi kết quả, cử như thể,
ông ta đã đoán được kẻ cuối cùng sẽ ngã xuống đường đua sau
cú bật mạnh của yên xe là ai.

Ngáp dài chán nản khi trên đường đua, hai con người ấy một người vẫn
đang câu giờ còn một người lại thong dong lượn qua chỗ nãy, dừng lại chỗ kia ngắm cảnh đồng lúa bạt ngàn trong ánh vàng tươi, người đàn ông xem
chừng ngoài 50 cầm cái điều khiển từ xa nhỏ thó, chĩa về phía cánh cửa
trắng sau lưng, mắt vẫn lơ đãng nhìn vào màn hình, để mặc cho người
ngoài kia tự động đóng cửa, tiến lại gần, cúi đầu:

-Ngài Mize.

-Ồ, Job, ngọn gió nào đưa một người thư kí luôn bận rộn với cậu chủ quái chiêu đến đây vậy?_Tròn mắt lên một chút, Mize tỏ rõ thái độ kinh ngạc
đến kịch, bởi vốn dĩ, ông đã biết trước kẻ dám gõ cửa phòng mình là ai
và đó chính là lí do ông ngồi yên để chờ đợi_Ngồi đi

-Ngài Mize, nói ra điều này e rằng ko phải, nhưng tôi muốn nhờ ngài
giúp..._Ngồi xuống chiếc ghế cạnh Mize, Job khẽ đảo mắt liếc nhìn video
to tướng chiếm cả màn hình ipad cách anh chỉ 5cm, ánh mắt nghiêm túc,
nghiêm nghị thoáng nét vui mừng.

-Cứ nói đi, ta là một người phóng khoáng, nếu giúp được, ta sẽ giúp hết
mình_Mize ko ngần ngại cười to, trước mắt con người như Job, dường như
ông ta cởi bỏ hết sự u ám, chết chóc trên người mà bất kì ai cũng phải
khiếp sợ, thay vào đó, ông ta xây đắp cho mình một hình tượng dễ gần và
nụ cười, luôn chực chờ nhưng ko đểu giả như lúc trước_Mà với tình cảnh
chỉ có 2 chúng ta, con nên xưng hồ một cách thân mật chút, ta gọi con là Jobby nhé, nghe dễ thương hơn nhiều

-Vâng, gì cũng được ạ_Chảy một vệt mồ hôi trên trán, Job thở dài sầu
não, ánh mắt chuyển dần sang cầu xin chăm chăm nhìn vào người bên cạnh
ko thôi_Cha, Con đã làm một việc trái với chủ nhân và con nghĩ, sau vụ
này, ngài ấy sẽ rất giận con...

-Ý con là...?_Mize nheo mắt hồ nghi

-Hai chiếc xe đó..._Hít một hơi thật sâu lấy dũng khí để có thể nói một
cách trôi chảy điều anh cần nói, Job liếc nhìn màn hình Ipad lần nữa,
hai tay anh đan chặt vào nhau, bấn loạn_...con đã thay đổi cơ cấu hoạt
động của nút đỏ.

-Ý con muốn nói, con đã cho người sửa lại cơ cấu hoạt động của chúng,
khiến chúng trở thành công tắc phá hủy ko phải của 2 chiếc xe riêng biệt nữa mà là của một xe duy nhất, đúng ko?_Nhẹ nâng li rượu vang đỏ sóng
sánh chạm lên môi, Mize uống một ngụm nhỏ, từ từ thưởng thức mùi vị nồng nàn của thớ rượu được ấp ủ lâu dưới lòng đất

-Sao...sao cha biết_Ngạc nhiên trước tài phán đoán siêu thần của cha,
Job suýt nhảy dựng lên, tâm trạng dằn vặt, áy náy của anh dường như đã
giảm đi phân nửa. Cái bí mật anh đang cất giấu ko còn là của riêng anh
nữa, nó là của 2 người: anh và người cha già với tham vọng lớn.

-Ta còn biết, chúng là công tắc của chiếc xe màu đỏ, tức là chiếc xe của cô gái cậu chủ đem về. Bằng cách đó, dù cậu chủ có bấm hay về đất
trước, người phải chịu những cơn đau đớn về thể xác, ko ai khác là cô ta và cậu chủ sẽ an toàn

-Cha..._Job run lên lẩy bẩy, đôi mắt anh ta thất thần nhìn vào người cha của mình, khóe môi mấp máy chỉ nhả ra được một từ duy nhất. Song, hơn
ai hết, nó lại sưởi ấm trái tim lạnh b


Duck hunt